Sau Khi Xuyên Sách Trở Thành Con Của Sói

Chương 1

Hôm nay là một ngày âm u, mặt trời trốn vào những tầng mây dày đặc, chỉ còn lại một lớp ánh sáng rực rỡ. Ánh sáng xuyên qua khu rừng mênh mông bạt ngàn, những tia nắng chiếu xuống không hề sáng sủa.

Những cây cổ thụ mọc ngổn ngang vươn cao tới tận mây, những cành cây xòe rộng lá to như những chiếc ô khổng lồ, che kín bầu trời.

Rừng lúc này tối tăm và ẩm ướt.

Những chiếc rễ cây trơ trọi trên mặt đất hoặc bò trườn ngoằn ngoèo hoặc trên cao rủ xuống, cành lá và dây leo quấn quýt vào nhau, đá sừng sững, rêu phủ đầy... vẽ nên một bóng ma rừng núi dữ tợn.

Một đôi ủng đen nhầy nhụa giẫm lên lớp lá khô mục nát dày đặc, vội vã tiến sâu vào rừng.

Tiếng kêu của một loài chim không biết tên bỗng vang lên, lúc ngắt quãng, lúc dồn dập, khiến cho không khí tĩnh lặng càng thêm đáng sợ.

Người đi đôi ủng giật mình, hai tay siết chặt lấy vật trong tay, đôi mắt trừng trừng đỏ ngầu, nhìn quanh một cách điên cuồng.

“Oa oa!”

Tiếng khóc nỉ non của một đứa bé vang lên, trong khu rừng sâu tối tăm đáng ra phải rất đáng sợ, nhưng người đó lại không hề sợ hãi, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống dưới.

Nghe kỹ lại, tiếng khóc của đứa bé phát ra từ tay cô ta, nhìn xuống phía trước, cô ta đang bế một đứa bé khoảng ba tháng tuổi.

“Khóc đi, khóc thật to vào, muộn một chút nữa có khi còn không có cơ hội khóc nữa đâu!”

Giọng nói đầy ác ý len lỏi vào tai đứa bé, khiến đứa bé đang nhắm mắt khóc nức nở với đôi mày nhíu lại cảm thấy có gì đó không đúng. Đầu óc còn mê man của bé chợt tỉnh táo lại trong chốc lát, rồi bất ngờ mở to mắt.

“Oa oa!” Tiếng khóc của đứa bé như thể bị dọa sợ khóc không ngừng.

Diệp Trí Chi luôn cảm thấy mình là một người vô cùng may mắn, kiếp trước tuy rằng chết trẻ vì cứu người nhưng cô không uống nước sông Mạnh Bà mà trực tiếp đầu thai, hơn nữa còn được vào một gia đình giàu có.

Ban đầu nghĩ rằng đời này mình sinh ra đã ở vạch đích, có thể nằm yên hưởng thụ cuộc sống, ăn ngon ngủ kỹ của một đứa bé được cưng chiều suốt gần ba tháng, cô mới phát hiện ra kiếp này không hề đơn giản.

Anh trai đang học tiểu học của cô hóa ra lại là ánh trăng sáng chết trẻ của thiên kim giả trong một cuốn tiểu thuyết mà bạn cùng phòng giới thiệu cho cô đọc, “Thiên kim giả được cưng chiều”.

Còn cô thì trở thành em gái ruột bị thất lạc từ nhỏ của anh trai ánh trăng sáng chỉ được nhắc đến qua loa vài câu trong nguyên tác.

Một gia đình như vậy trong nguyên tác thật đáng thương. Trong trò hề giữa thiên kim thật giả, gia đình ánh trăng sáng luôn thiên vị cho thiên kim thật, lý do là vì thiên kim thật này khiến họ nhớ đến đứa con gái (em gái) đã lưu lạc chịu khổ bao lâu nay.

Ai cũng biết, những người có lập trường khác với nam nữ chính có thể gọi là pháo hôi, đặc biệt là ánh trăng sáng được dùng để thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính, kết cục của họ càng bi thảm, không chỉ chết sớm trong một vụ tai nạn xe hơi mà sau khi chết, tài sản hàng tỷ của gia đình còn bị nam chính và các nam phụ của nữ chính được cưng chiều tranh giành chia chác...

Mặc dù cùng tên cùng họ dễ khiến người ta cảnh giác với việc xuyên sách, nhưng trong nguyên tác không hề nói đến em gái bị thất lạc từ nhỏ có tên gì và bị thất lạc như thế nào.

Diệp Trí Chi, với cái tên y hệt kiếp trước, thầm nghĩ những chuyện trong nguyên tác tuyệt đối không được phép xảy ra! Đầu tiên, cô sẽ dập tắt nó ngay từ đầu, bảo vệ bản thân khỏi bị lạc.

Cô tự tin lắm, mình có ký ức mà, cho dù có lạc thì cũng tìm được đường về nhà!

Tuy nhiên, sau khi ngủ trưa một giấc như mọi khi, giờ đây cô lại tỉnh dậy trong tình trạng đau đớn mê man, bụng đói cồn cào và toàn thân khó chịu.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hay là cô bị ốm?

Cô mơ màng nhớ ra hình như mình đã bị ép uống sữa không ngon, mặc dù không mở mắt ra, nhưng cô không phải mới bắt đầu cảm thấy khó chịu, mà đã khó chịu từ lâu rồi, chỉ là đầu óc hỗn loạn không thể suy nghĩ, cứ ngủ li bì...

Nghĩ vậy, bàn tay ôm lấy cô càng siết chặt, khiến cô càng khó chịu hơn.

Không đúng!

Diệp Trí Chi đột ngột giật mình, nheo mắt mở ra.

Một mùi hương lạ, lạnh lẽo như rắn độc!

Đôi mắt còn mờ mịt chỉ thấy một khuôn mặt méo mó như ảnh vỡ.

Cô giật mình, cơ thể nhỏ bé giãy nảy, tuyến lệ phát triển của trẻ sơ sinh khiến cô không kìm được mà khóc.

"Oa oa oa..."