"Đúng rồi, dùng ánh mắt khinh bỉ như nhìn rác rưởi mà nhìn tôi ấy."
Lâm Lâm, một nhân viên công sở bình thường, cả đời chỉ biết cần cù chăm chỉ, không ngờ sang thế giới khác vẫn phải chịu khổ thế này.
Cô hơi lúng túng nhìn Felix.
Hắc Tinh linh vẫn chăm chú nhìn cô, không thúc giục nhưng cũng không lùi bước. Felix rất giỏi đọc những biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt con người. Anh ta cảm nhận được một tín hiệu không tốt.
Lâm Lâm không muốn làm điều đó.
Cuối cùng, dù có chút do dự nhưng Lâm Lâm vẫn đưa ra câu trả lời khá rõ ràng.
Cô thẳng thắn từ chối: "Xin lỗi, yêu cầu của anh đối với tôi vẫn quá mới mẻ."
Ai rảnh đâu mà tát đồng nghiệp chứ! Quá sức hiện đại rồi!
Trong căn phòng nhỏ vào ban đêm, dưới ánh đèn ấm áp, cô gái loài người không đồng tình với lời đề nghị của Felix.
Có lẽ đây không thể gọi là lời đề nghị.
Đối với Hắc Tinh linh, niềm vui là điều không cần phải giấu giếm, càng thẳng thắn càng tốt.
Nhưng con người thì kín đáo hơn.
Khác với những nhóm người hỗn loạn và bẩn thỉu mà Felix thường giao du, Lâm Lâm thuộc phe bảo thủ và ôn hòa hơn, là kiểu phụ nữ mà trong điều kiện bình thường Felix sẽ không bao giờ tiếp xúc được.
Nếu như được sinh ra ở thế giới này, có lẽ Lâm Lâm sẽ là tiểu thư con nhà giàu được cha mẹ bảo vệ chu đáo, ít khi lộ mặt ra ngoài. Cũng có thể cô sẽ là pháp sư được học viện chọn làm đồng đội của dũng sĩ. Thậm chí còn có thể trở thành tín đồ trung thành của Thần Ánh sáng, kiên định truyền bá ân huệ của ánh sáng cho người khác.
Tóm lại, cô sẽ không xuất hiện ở Ma Vương Thành, cũng không gặp được Hắc Tinh linh.
Cơ hội gặp gỡ lớn nhất của hai người có lẽ chỉ là một cái liếc mắt thoáng qua khi hoàng hôn buông xuống, khi cô gái loài người trên đường về nhà tình cờ chạm mắt với Hắc Tinh linh đang đội mũ trùm đầu.
Felix nhận ra rằng, yêu cầu của anh ta đã khiến Lâm Lâm khó xử.
Một cảm xúc rất kỳ lạ. Đến lúc này Felix vẫn không cảm thấy việc theo đuổi niềm vui là điều cần phải che giấu hay xấu hổ. Nhưng phản ứng khó xử của Lâm Lâm khiến anh ta cảm thấy bối rối.
Trước đây, Hắc Tinh linh chỉ cảm thấy bối rối khi thất bại trong nhiệm vụ, bởi vì điều đó đồng nghĩa với việc phải đối mặt với sự trừng phạt khó khăn và chịu đựng bất tận.
Tại sao lại phải bối rối? Felix nghĩ, Lâm Lâm đâu có thực sự trừng phạt anh, cô không thể làm tổn thương da thịt anh, cũng không thể lay chuyển địa vị của anh ở Ma Vương Thành.
Vậy tại sao anh lại phải bối rối như thế?
Làn da của loài người quá nóng đối với sinh vật dưới lòng đất, Hắc Tinh linh từ từ buông lỏng ngón tay, thu hồi bàn tay đang nắm chặt Lâm Lâm, đồng thời ưỡn thẳng lưng, không cúi người về phía bàn nữa.
Felix vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Lâm, anh im lặng, cẩn thận thưởng thức khoảnh khắc này, cảm xúc kỳ lạ và xa lạ này.
Không hẳn là "bối rối", anh ta thầm so sánh cảm xúc hoàn toàn xa lạ này với trải nghiệm tương tự nhất bản thân từng trải qua.
Felix không thể tưởng tượng ra một cảm xúc mà bản thân chưa từng có.
Không phải bối rối, cũng không phải tức giận. Felix xác nhận lại lần nữa.
Đó là xấu hổ.
Cảm xúc vốn bị tổ tiên của tộc Hắc Tinh linh bỏ qua, lại được những chủng tộc trên mặt đất mà họ ghét bỏ gieo trồng trong trái tim Felix.
Felix lần đầu hiểu được cảm giác xấu hổ khi bị nhẹ nhàng từ chối.
-
Tệ quá, tệ quá.
Sau khi Lâm Lâm từ chối đề nghị của Felix, gã tinh linh trẻ nhìn chằm chằm vào cô một lúc.
Felix nói: "Tôi chỉ đùa thôi."
...Chẳng có gì buồn cười cả.
Không, có lẽ điều duy nhất có thể hơi buồn cười chính là thái độ cứng đầu của anh ta khi nói câu đó với vẻ mặt lạnh lùng.
Nhưng lúc này không thể vạch trần anh ta được, Lâm Lâm chỉ có thể phối hợp, gật đầu với vẻ bình tĩnh giả tạo: "Ồ vậy à, thật xin lỗi, lúc nãy tôi vô tình nghĩ là thật đấy."
Đôi mắt bạc của Hắc Tinh linh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, Lâm Lâm giả vờ tiếp tục lật xem những chứng từ còn lại.
Lâm Lâm cảm thấy Felix giống như một con mèo đen bề ngoài lạnh lùng, vươn móng duỗi người thành hình dáng thanh mảnh, đầu cọ vào tay cô như muốn được vuốt ve, khi không được vuốt thì ngượng ngùng bỏ đi, còn nói "Tôi cũng đâu có muốn được vuốt lắm, chỉ là bản tính thích duỗi người thôi mà".
Tóm lại là một loạt các động tác giả vờ.
Lâm Lâm lặng lẽ cúi đầu để tránh bị nhìn thấu biểu cảm của mình.
Chẳng mấy chốc, cô lại phát hiện ra những điểm bất thường khác của Phó quan Joseph trên chứng từ.
Lâm Lâm ngồi thẳng người dậy, xem xét kỹ lưỡng hơn.
Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ đối với đội Hiệp sĩ.
Vào lúc 4 giờ sáng, Bob - kế toán viên bỏ trốn đã bị bắt lại, cùng với một phần tiền bạc bị mất.
Hắn đã dùng tiền để thông đồng với gánh xiếc, trốn vào một trong những chiếc hòm đựng dụng cụ, nhưng cuối cùng vẫn bị các hiệp sĩ giỏi truy tìm phát hiện ra.
Khi Norman đẩy cửa bước vào, Lâm Lâm khẽ ngáp một cái, đang ghi chép mục cuối cùng.
Felix thì khá tỉnh táo, đêm vốn là thời gian hoạt động bình thường của Hắc Tinh linh, hắn quay đầu nhìn Norman, có vẻ tâm trạng không được tốt cho lắm.
"Bob đã bị bắt lại rồi." Norman cất tiếng.
"Vậy anh đừng có mà giao hắn cho phó quan của anh trông coi đấy," Lâm Lâm trả lời với giọng lè nhè, đưa cho anh ta xem những mục ghi chép trên giấy.
"Tôi thường chỉ xem tổng tài sản hàng tháng thôi," Norman thành thật trả lời.
"Nhưng quan niệm về tiền bạc của anh rõ ràng có vấn đề đấy!" Lâm Lâm - người vừa mới xuyên không - lại đi giáo huấn vị Thánh Kỵ sĩ vốn thuộc về thế giới này, "Đừng nói là từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ thiếu tiền, nên chẳng có khái niệm gì về tiền bạc nhé!"
Nụ cười của Norman không thay đổi, không đưa ra câu trả lời rõ ràng.
Đồ nhà giàu đáng ghét! Thế giới này có nhiều người giàu như vậy, thêm tôi nữa thì sao chứ!
Tại sao một Thánh Kỵ sĩ của phe Ánh sáng cũng giàu như vậy, trong khi Ma Vương Thành còn đang lo lắng về việc trả lương tháng sau!
Không phải nói phản diện trong tiểu thuyết toàn là đại gia sao!