Ma Vương Hôm Nay Đã Đóng Thuế Chưa?

Chương 34: Xuất phát

Hang ổ của rồng nằm dưới lòng đất, bề mặt là khu rừng rậm rạp.

Những cây cối xum xuê cao lớn này che khuất phần lớn ánh nắng, đi lại trong đó vẫn hơi lạnh.

Hệ sinh thái rừng rất tốt, tiếng chim hót vang khắp nơi, đi vài bước là có thể thấy lũ cáo con đùa giỡn.

Đây là lãnh địa do rồng cai quản, do đó thợ săn cũng không dám bén mảng tới.

Lâm Lâm khoác áo ngoài Donna đưa, đi theo sau Sapphire.

Con rồng kiêu ngạo quen im lặng, Sapphire không chủ động nói chuyện.

Lâm Lâm tò mò nhìn xung quanh, mỗi khi có cơ hội ra ngoài, cô đều kinh ngạc trước sự bao la của thế giới này.

Trong cuộc sống hiện đại, Lâm Lâm hiếm khi có cơ hội nhìn thấy khu rừng rậm rạp như vậy, hơi thở mát lành tràn vào phổi khiến người ta cảm thấy tỉnh táo và thoải mái.

Chỉ có điều cơ thể cô vẫn là thể xác của người hiện đại quen đi tàu điện ngầm, máy bay, sau một hồi đi theo Sapphire, Lâm Lâm đã thấm mệt.

"Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa." Khi hai chân bắt đầu tê dại, Lâm Lâm rất muốn biết mình cần phải cố gắng trong bao lâu.

Sapphire quay đầu lại. Giờ anh đã có thể đoán được một chút ý nghĩa sâu xa đằng sau câu nói thông thường của cô gái.

Cô ấy mệt rồi.

Hôm qua cô ấy rõ ràng đã ngủ rất lâu, ăn xong đi một lúc đã mệt.

Loài rồng lại có thêm nhận thức mới về sự yếu ớt của cô gái loài người.

Khác với Ma Vương thông thạo các loại ma pháp, Sapphire không tập trung vào những thứ vô dụng đó, nếu nhất định phải nói Sapphire giỏi loại pháp thuật nào, thì chắc chắn là [Hủy diệt].

Sapphire chưa bao giờ nghĩ có loài sinh vật nào lại đau chân vì đi bộ, càng không ngờ mình lại đang đi cùng với một sinh vật như vậy, anh tưởng Lâm Lâm nhiều lắm chỉ là đi chậm thôi.

Lâm Lâm nhìn chằm chằm vào Sapphire, hy vọng anh sẽ nói ra những câu kiểu như "nghỉ ngơi một chút".

Nhưng, sự thật lúc nào cũng phũ phàng.

Con rồng lên tiếng: "Cố gắng lên."

Bảo Thạch Long khắc nghiệt cho rằng Lâm Lâm đang lười biếng, cô luôn như vậy, nên cơ thể mới yếu ớt đến thế.

Lâm Lâm thở dài sườn sượt.

Cô luôn đi sau Sapphire, từ góc độ của mình có thể thấy đôi cánh chưa hoàn toàn thu lại của anh.

Nếu là anh ấy đi một mình, có lẽ sẽ bay thẳng qua đây chứ nhỉ?

Nhưng Lâm Lâm nghĩ Sapphire mang theo cô cũng có thể bay qua được, cô cũng không đòi hỏi kiểu công chúa bế, thậm chí chỉ cần không phải tiếp tục đi bộ, tư thế như cú vồ chuột, treo cô ở dưới cô cũng chịu.

Lâm Lâm cố gắng thêm một lúc, hai chân càng thêm nặng nề, cô đưa tay vịn vào cánh Sapphire.

Lâm Lâm thở hổn hển, cuối cùng quyết định đối mặt thẳng thắn với sự bất lực của mình: "Chúng ta bay đi được không?"

Quả nhiên, cô thấy Sapphire lộ vẻ không tán thành.

Khi khuôn mặt lạnh lùng của rồng lộ ra thái độ này, Lâm Lâm gần như có thể tưởng tượng ra vị thầy giáo này đã nghiêm mặt dạy dỗ Ma Vương như thế nào ngày xưa.

Hèn gì mà nuôi dưỡng ra tính cách chỉ cần không bị giám sát là lập tức đi lười biếng. Cũng coi như là bổ sung cho nhau.

Sapphire là kiểu tính cách cổ hủ nhất, cứng nhắc nhất.

Lâm Lâm biết phải thuận theo anh trước.

Cô kéo nhẹ tay áo Bảo Thạch Long, hạ giọng: "Ngày mai chúng ta ra ngoài rèn luyện nhé, chân tôi thật sự rất mỏi, chân cũng đau lắm."

Sapphire ngẩng mắt, đánh giá nét mặt Lâm Lâm, xác nhận xem cô có nói thật không.

Lâm Lâm nhấc chân đau nhức về phía anh, dù cô đang mặc quần dài, nhưng ánh mắt rồng đặc biệt hơn rất nhiều, gần như xuyên qua vải nhìn thấu xương chân cô.

Sau đó, Bảo Thạch Long im lặng đưa cánh tay về phía cô.

Lâm Lâm rất vui vẻ áp sát vào anh: "Cảm ơn anh nhé!"

Dù hiện tại Sapphire đang ở dạng giống người, trọng lượng của Lâm Lâm đối với anh vẫn rất nhẹ nhàng, anh chỉ cần một cánh tay vòng quanh eo cô là có thể nâng lên một cách dễ dàng như nâng một món đồ chơi.

Khoảnh khắc cất cánh thực sự khiến người ta bất ngờ, Lâm Lâm kêu lên một tiếng nghẹn ngào, hai tay ôm chặt cổ Sapphire.

Cổ là nơi cực kỳ nguy hiểm, thậm chí chạm vào còn bị coi là kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Nhưng tội lỗi Lâm Lâm gánh trên người quá nhiều rồi, Sapphire thậm chí đã bắt đầu thỏa hiệp, không còn kiên nhẫn dạy cô tất cả các quy tắc nữa, mà chỉ dang cánh, bay qua khu rừng.

Lâm Lâm không cúi đầu, cô không dám nhìn xuống dưới.

Cô chỉ có thể ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào gương mặt góc cạnh của Sapphire.

Hai tay đều ôm cổ Sapphire, đầu ngón tay Lâm Lâm chạm phải cảm giác gồ ghề, đó là vảy ở gốc cổ anh.

Vảy ở đây có màu nhạt nhất, là màu xanh nhạt gần như trắng. Mỗi lần nhìn thấy hình dạng người của Sapphire, ánh mắt Lâm Lâm đều không kìm được nhìn về phía những chiếc vảy đó.

Chúng trông đẹp đẽ và mỏng manh. Dù không nên dùng từ "mỏng manh" để miêu tả loài rồng.

Nhưng vì Sapphire lúc nào cũng lạnh lùng, Lâm Lâm chẳng dám hỏi xem có được sờ vảy của anh không.

Bất ngờ thay, những chiếc vảy ấy lại có cảm giác hơi lạnh và mềm mại. Chúng thậm chí còn mềm hơn cả vảy nhỏ trên mũi Sapphire khi ở dạng rồng.

"Dừng lại!"

Lâm Lâm lặng lẽ rụt tay về, chuyển sang nắm chặt áo khoác trên vai anh.

"Vâng, thưa thầy!" Cô nhanh nhảu đáp.