Ma Vương Hôm Nay Đã Đóng Thuế Chưa?

Chương 30: Lãnh đạo mấy người cự tuyệt tôi

Lâm Lâm không ngờ Sapphire lại coi trọng câu hỏi về kỳ thi của mình đến vậy.

Cô chỉ thật sự tò mò về việc mà mấy cậu thiếu niên người khổng lồ đã nói, phải trải qua bài kiểm tra viết mới được trở thành thuộc hạ của Ma Vương.

Dù sao, nhìn những người dưới quyền hiện tại, chẳng ai trông giống dân có văn hóa cả.

"Tôi đã thuộc về Ma Vương Thành từ trước khi Bệ Hạ xuất hiện." Sapphire thông báo với Lâm Lâm: "Nhưng thỉnh thoảng tôi cũng giúp ra đề cho người mới."

Thì ra những câu hỏi khó nhằn đó là do anh đặt ra.

Không hiểu sao, Lâm Lâm chẳng lấy làm bất ngờ.

Lúc này, hai người đã ngồi đối diện nhau trên chiếc ghế sofa da êm ái.

Donna rất tinh ý rót đầy trà cho cả hai, Lâm Lâm cố gắng phớt lờ ánh mắt hưng phấn của cô ấy, trông như muốn nhìn xuyên qua người mình vậy.

"Các trợ thủ chủ yếu dựa vào thực lực, ngoại trừ vị nữ duy nhất, không ai vượt qua được bài kiểm tra viết cả." Sapphire nhấp một ngụm trà.

Biết mình không phải trường hợp đặc biệt, Lâm Lâm cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

"Nhưng Eren còn chẳng biết chữ, anh ta có hơi quá đáng không?" Lâm Lâm thật tâm hỏi.

"Anh em cá voi sát thủ khác với các trợ thủ khác, đa số trợ thủ là để lấp vào chỗ trống của người tiền nhiệm, có thể là giỏi chế độc, có thể là giỏi ám sát, có vị trí rồi mới tìm người phù hợp." Giọng Sapphire bình thản: "Anh em cá voi sát thủ ngược lại."

Ngược lại?

Lâm Lâm nghiêng đầu: "Là có họ trước rồi mới có chỗ trống à?"

"Là có anh ta trước."

Sapphire mở lời: "Arthur đã gϊếŧ chết trợ thủ xếp hạng thứ hai trước đó."

Anh trai hành động một mình? Điều này không phù hợp với nhận thức của Lâm Lâm về cặp anh em đó.

Lâm Lâm nghi hoặc: "Sao anh rõ thế? Có khi họ hành động cùng nhau, chỉ là không nói với người khác thôi."

Ánh mắt của Sapphire rơi xuống cốc nước, cúi đầu uống, những vảy màu xanh băng giá trên cổ phản chiếu màu sắc lấp lánh, bông tai một bên khẽ đung đưa.

"Bởi vì, người đầu tiên hắn tấn công, chính là tôi."

Bình thản.

Thái độ của Sapphire vẫn rất bình thản.

Lâm Lâm cũng hiểu phần nào logic của những sinh vật ngầm này rồi, họ là những kẻ thực hành triệt để lí thuyết “kẻ mạnh sẽ sống sót.”

Lâm Lâm suy nghĩ một lúc.

Donna rót thêm trà cho Lâm Lâm: "Cô đừng lo lắng, cậu chủ cũng chỉ muốn bảo vệ cô, sợ cô bị kẻ xấu làm hại thôi."

Cậu chủ của cô mới chính là kẻ xấu trong đám kẻ xấu đấy! Đừng cố gắng đóng vai NPC trong truyện tổng tài nữa!

Lâm Lâm im lặng hai giây, chân thành khuyên cô: "Cô cứ thế này, đừng nói thưởng, ngay cả lương cũng chẳng giữ nổi đâu."

Donna càng thêm chân thành: "Thưa cô, chúng tôi tự nguyện phục vụ chủ nhân rồng, chúng tôi không có lương."

Lâm Lâm bắt đầu cân nhắc việc giới thiệu "Luật Bảo vệ Người lao động" cho những người thằn lằn, sự tôn sùng của họ đối với tộc rồng có phần quá đáng rồi.

"Nhưng tôi thật sự có một ước nguyện." Lâm Lâm nhìn về phía Sapphire: "tôi có thể xem phòng ngủ của anh không?"

Lâm Lâm nghe nói rồng ngủ trực tiếp trên đống vàng chất thành núi nhỏ.

Rất tò mò! Cực kỳ tò mò! Là kiểu tò mò mà dù bị từ chối, lần sau vẫn sẽ tiếp tục đề xuất.

Sapphire cảm thấy đề nghị này thật nực cười, anh đâu phải loài sinh vật thấp kém cho con người tham quan tùy ý.

Sapphire đứng dậy.

Anh ta nhầm chán rời đi.

Bị từ chối, Lâm Lâm có chút thất vọng, cô nhìn về phía Donna vẫn đang đứng bên cạnh: "Lãnh đạo của các cô từ chối tôi rồi."

"Không phải đâu." Donna đỡ cô dậy: "Ý cậu chủ là bảo cô đi theo đấy."

Thác vàng.

Ý chỉ việc ngay cả khi ngẩng đầu lên cũng khó thấy được đỉnh núi vàng, chỉ cần có chút dao động là vàng từ trên đổ xuống như thác nước vậy.

Thì ra lượng dự trữ đáng lẽ phải có trong kho báu của Ma Vương đều chạy đến chỗ anh rồi!

Ngẩng đầu lên mà cổ cũng thấy đau.

Đôi mắt ngọc bích to lớn nhìn xuống cô gái đang đứng trên mặt đất từ trên cao.

Chỉ cần đến gần đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi run rẩy. Biết bao kẻ từng cố gắng đột nhập vào hang ổ của rồng để trộm báu vật đã chết dưới áp lực này.

Lâm Lâm cúi đầu, nhìn về phía những báu vật vàng óng ánh đủ kiểu dáng.

Cô thấy trong đó có rất nhiều vòng tay bằng vàng to hơn cả bắp chân mình, thật hiếm thấy, có phải là vòng tay được thiết kế cho người khổng lồ không?

Lâm Lâm như đi nhặt sò trên bãi biển, lựa chọn trong núi vàng, đeo một số vòng tay và dây chuyền vàng lên cánh tay.

Đây chắc hẳn là cảm giác giàu nứt vách đổ tường!

Lâm Lâm vừa định tháo vòng tay ra thì đuôi của con rồng khổng lồ quét qua, đầu đuôi linh hoạt cuốn quanh eo cô, nhấc bổng lên dễ dàng như nhặt một món đồ chơi nhỏ.

Cô được nâng lên trước mặt con rồng khổng lồ, con rồng có sừng xương và vảy màu xanh nhạt đang im lặng nhìn chằm chằm vào cô.

Lúc này Lâm Lâm với cánh tay quấn đầy vòng cổ và chuỗi ngọc vàng trông giống như một tên trộm vụng về lại liều lĩnh.

Cảm giác bị rồng nhìn chằm chằm thật kỳ lạ.

Lâm Lâm đọc tên anh để xác nhận sinh vật khổng lồ trước mặt vẫn là người bạn đồng hành quen thuộc.

"Sapphire."

Cô giơ tay về phía con rồng, chạm vào đầu mũi hơi ẩm ướt của anh.

Một tiếng thở dài nhẹ nhàng phát ra từ bên trong cơ thể rồng, giống như tiếng gừ gừ của động vật hoang dã.

Hơi thở lạnh lẽo phả ra từ lỗ mũi rồng, như để đáp lại tên gọi của mình.