Lâm Lâm chợt nhớ ra một vị trí việc làm khá quen thuộc: "Chưa từng nghĩ đến việc làm thuộc hạ cho Ma Vương à?"
Hắc Tinh Linh rất ngạc nhiên khi Lâm Lâm hỏi vậy: "Đương nhiên là có nghĩ rồi, đó là cơm ăn việc làm ổn định mà. Nhưng mỗi năm chỉ có một cơ hội thi, thi viết phải làm hai bài, nhiều người thi, đề lại khó nữa."
Tại sao lại có cả thi viết chứ! Tại sao những kẻ trông có vẻ cầm bút cũng không nổi kia lại trúng tuyển qua thi viết vậy!
Lâm Lâm vô cùng sốc, lẽ nào những kẻ như cô không qua thi cử mà trở thành thuộc hạ Ma Vương là đi cửa sau sao.
Khoan đã, nghĩ kỹ lại thì trong anh em cá voi sát thủ, thằng em còn là kẻ mù chữ! Hắn mới giống đi cửa sau hơn!
Vô tình phát hiện ra mình trở thành hắc ám nơi công sở, Lâm Lâm cảm thấy phức tạp trong lòng.
Cô móc từ trong túi ra hai đồng tiền vàng đưa cho hai người, Hắc Tinh Linh không đưa tay ra, thiếu niên khổng lồ thì vui vẻ nhận lấy cả hai đồng.
Lâm Lâm nghiêm túc đề nghị: "Thời gian tới các cậu có thể để ý xem, biết đâu sẽ có công việc liên quan đến suối nước nóng tuyển người đấy."
Thiếu niên khổng lồ nghe tin này càng thêm phấn khởi, cậu ta vừa nắm chặt hai đồng tiền vàng trong tay lại mở ra cho Lâm Lâm: "Vậy cô cầm lại đi, có việc làm rồi thì chúng tôi không cần hai đồng tiền vàng này nữa."
Trong các chủng tộc tin tưởng bóng tối, cũng có một phần lớn là tính cách tuân thủ trật tự, có những kiên trì riêng của mình.
Lâm Lâm không lấy lại, bàn tay thiếu niên khổng lồ vẫn đặt trước mặt cô, đôi mắt nâu sẫm hơi bối rối nhìn cô.
Tư duy của người khổng lồ vốn đơn giản.
Lâm Lâm liếc nhìn Hắc Tinh Linh, đối phương gật đầu, Lâm Lâm mới đưa tay lấy lại hai đồng xu.
Ngay khi tay Lâm Lâm chạm vào tay chàng trai, một tiếng rít chói tai vang lên, âm thanh lớn khiến cô giật mình.
“Những người bên trong nghe cho kỹ, bỏ vũ khí xuống, bỏ vũ khí xuống, giơ tay đầu hàng.”
Giọng một người nào đó được phóng đại qua loa, có vẻ là giọng nói của một thiếu niên nhưng hơi méo mó.
Lâm Lâm ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Hắc Tinh Linh và thiếu niên khổng lồ bên cạnh đã rất thuần thục giơ hai tay lên.
Chẳng kháng cự gì cả! Bảo sao các cậu là kẻ xấu hạng bét chứ!
Một già một trẻ.
So ra thì cậu thiếu niên tóc đỏ đi đứng lả lơi, cầm loa hét vào mặt họ kia Lâm Lâm lại thấy quen mắt hơn nhiều.
Chính là cậu thiếu niên tóc đỏ nằm trên đống rơm phía sau xe ngựa, cố gắng chào hỏi Lâm Lâm lúc trước.
Khác với tâm trạng lúc đó, Lâm Lâm hơi ngẩn ngơ nhìn cậu ta xuất hiện.
“Yo” Thiếu niên kia vẫn cầm loa, giáo huấn hai tên tội phạm quen mặt.
“Đừng có ra tay với người ngoại tỉnh chứ, ảnh hưởng đến danh tiếng thành phố chúng ta đấy, tuy hiện tại danh tiếng đã đủ tệ rồi, nhưng ít nhất đừng để cấp trên hoàn toàn từ bỏ trợ cấp chứ.”
Mục đích chính của cậu là trợ cấp à!
Chẳng mấy chốc, qua kẽ hở giữa hai người, chàng trai tóc đỏ đã nhìn thấy Lâm Lâm đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ.
Đồng thời, cậu ta cũng trông thấy cô đang lấy đồng tiền vàng từ tay cậu bé người khổng lồ.
"Ồ, không ngờ lại là cô nàng phù thủy."
Giọng chàng trai tóc đỏ vang lên qua loa phóng thanh: "Người ngoài cũng không được cướp bóc dân thành phố chúng tôi đâu nhé."
"Tocopilla có phong tục thuần phác lắm đấy."
Thuần phác cái khỉ gì! Rõ ràng là ổ nuôi dưỡng tội phạm còn gì!
"Tôi đã nói cả trăm lần rồi, hai đồng tiền vàng đó vốn là tiền của tôi!" Lâm Lâm không ngờ lần đầu tiên vào nhà thờ lại vì chuyện này, hai tay bị còng như tội phạm thực thụ.
"Được rồi được rồi, ai cũng nói thế cả, tiền mọc từ túi các người ra, đào được trước cửa nhà." Chàng trai tóc đỏ gật đầu lia lịa, tiện tay chất đống giấy bút lên bàn trước mặt Lâm Lâm: "Phiền cô viết bản kiểm điểm nhé."
"Tôi đã bảo là tôi vô tội mà!" Lâm Lâm phẫn nộ: "Các anh đâu phải cảnh sát, làm gì có quyền bắt người!"
Chàng trai gật gù: "Đúng thế thật, nhưng Tocopilla vốn không có lính gác, nên chúng tôi chủ yếu khuyên răn hành vi xấu của trẻ vị thành niên thôi."
"Tôi hơn 20 tuổi rồi! Đã trưởng thành rồi!" Lâm Lâm cãi lại.
"Xin lỗi nhé, phù thủy phải 50 tuổi mới tính là trưởng thành."
Chàng trai tiện tay lật qua cuốn sổ đỏ bên cạnh, trong đó ghi chép dày đặc đặc điểm của nhiều loài sinh vật, rồi cậu ta nhìn Lâm Lâm bằng ánh mắt đầy mong đợi: "Tôi sờ tóc cô một cái được không? Tôi có bị đầu độc chết như trong sổ ghi không?"
Cơn giận của Lâm Lâm đã cạn kiệt, cuối cùng cô lạnh lùng đáp: "Cứ sờ đi, chắc chắn cậu sẽ chết vì độc."
Chàng trai hào hứng vuốt nhẹ mái tóc cô, những sợi tóc mềm mượt nhờ dầu gội quý giá của Ma Vương Thành, cậu ta thốt lên đầy thành tâm: "Mượt thật."
Lâm Lâm bỗng muốn cho cậu ta gặp Eren, cậu em cá voi sát thủ. Tính cách hai đứa mới giống sinh đôi chứ.
Lâm Lâm thôi không đôi co với cậu ta nữa, quyết định cầu cứu ông lão trông có vẻ chính thống hơn: "Ông ơi! Cháu bị oan ức!"
Người được Lâm Lâm gọi là một cụ già đang chắp tay hướng về phía trước cầu nguyện, đầu hơi cúi xuống, lưng thẳng tắp. Hoàn toàn không phản ứng gì trước tiếng gọi của Lâm Lâm.
Bức tượng thần mà cụ già thành kính quỳ lạy đứng sừng sững, là bức tượng không có gương mặt, đầu hơi cúi xuống như đang đáp lại mọi tín đồ thành tâm.
Chàng trai chống cằm, nhìn Lâm Lâm gọi vài tiếng rồi cuối cùng từ bỏ: "Xin lỗi, tai ông nội không tốt lắm, không nghe được cô nói gì đâu, trừ khi dùng cái loa kia."
Lâm Lâm: “…”
Thì ra công dụng thật của cái loa là để ông ấy nghe à!
Lúc đầu còn tưởng các cậu là cảnh sát cơ đấy!
Chàng trai vẫn hào hứng: "Tôi tên Paul, cô tên gì?"
Lâm Lâm cuối cùng đành bỏ cuộc: "Lâm Lâm."
"Được rồi Lâm Lâm à." Paul cong mắt cười, lúc này Lâm Lâm mới nhận ra đôi mắt cậu ta xanh biếc đầy sức sống: "Vậy cô nói tôi nghe xem, sao cô lại đi cùng người thằn lằn? Các cô đến thành phố này làm gì?"
Lâm Lâm nhớ lại cuộc gặp gỡ trên xe ngựa, lúc đó Paul không thấy Sapphire, nên chỉ chú ý đến cô và người thằn lằn.
Không thể để lộ thân phận rồng của Sapphire được!
Loài rồng rất hiếm, đa số tham lam tàn bạo, đối với chúng, phá hủy một thành phố chẳng phải chuyện gì to tát, nên rồng ở đâu cũng bị cảnh giác.
Đó cũng là lý do Sapphire giả dạng thành người trước khi vào thành, kẻ thù của cậu ta không chỉ là tín đồ Thần Ánh Sáng như Paul, mà còn là toàn bộ cư dân thành phố.
"Là thế này." Lâm Lâm bắt đầu bịa đặt: "Có một địa chủ giàu có muốn chúng tôi giúp mở một khách sạn suối nước nóng."
Paul hơi nghiêng đầu: "Chỉ mở một khách sạn thôi mà, cần gì đến phù thủy và người thằn lằn?"
Lâm Lâm ho khẽ, hạ giọng: "Có vẻ tôi phải nói cho cậu một bí mật lớn rồi, cậu không được nói với ai khác đâu nhé."
Con trai ở độ tuổi này rất hứng thú với bí mật, Paul đôi mắt xanh lục long lanh, ngoan ngoãn ghé lại gần: "Nói nhanh nói nhanh!"
Lâm Lâm: "Chúng tôi sẽ lén chiếm một mảnh đất nhỏ trên lãnh địa của loài rồng để xây dựng khách sạn."
"Chậc." Paul thất vọng tràn trề, cho rằng Lâm Lâm hoàn toàn đang nổ: "Cô cứ tiếp tục viết bản kiểm điểm đi..."
Giọng chàng trai lười biếng kéo dài, thả lỏng người dựa hẳn vào lưng ghế.
"Ông ơi, cô phù thủy này là tay nói dối..." Ngón tay khẽ động đậy, chàng trai nói được nửa chừng, thấy ông lão mà cậu ta gọi không biết từ lúc nào đã quay người lại.
Đôi mắt đυ.c ngầu của ông lão nhìn về phía Lâm Lâm đang mặt mày phồng phễnh tức giận.
Chàng trai nghiêng đầu, cũng nhìn theo về phía cô gái trước mặt.
Đã là đêm khuya, ánh đèn nhấp nháy giữa nhà thờ đổ nát, tia sáng mềm mại vuốt ve đầu ngón tay bức tượng Thần Ánh Sáng rơi xuống đỉnh đầu tóc đen của cô gái, như thể phủ lên đó một lớp hào quang vàng óng.
Giữa nhà thờ u ám, chỉ có cô tỏa sáng rực rỡ, như thể đang được Thần Ánh Sáng yêu chiều vậy.
Paul nhớ lại ba ngày trước, mấy lão già cấp trên từng đến đây truyền đạt mệnh lệnh tìm kiếm "Thánh nữ".
Nhưng Thánh nữ đâu phải là phù thủy tóc đen.
Dù có chút do dự, chàng trai vẫn chỉ về phía bức tượng Thần Ánh Sáng: "Cô nhìn bức tượng này có cảm giác gì không?"
Cái gì! Đây là thời điểm người xã hội phải đầu tư để tăng thiện cảm à?
Lâm Lâm lấy lại tinh thần, nghiêm túc nhìn bức tượng không có ngũ quan.
Cô cố gắng tìm từ để khen ngợi: "Rất tuấn mỹ?"
Paul: “…”
Paul kiên quyết thúc giục Lâm Lâm mau chóng viết xong bản tự kiểm.
Chàng trai quay đầu đi, lờ đi Lâm Lâm đang càng thêm phồng má tức giận.
Chết tiệt, ánh sáng chiếu vào cô gái này dường như còn sáng hơn một chút!