Ma Vương Hôm Nay Đã Đóng Thuế Chưa?

Chương 5: Toàn là sinh vật hắc ám!

Những sinh vật trong bóng tối đang lặng lẽ nhìn chằm chằm cô.

Lâm Lâm cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng cơ thể vẫn không kiềm được mà dựa lùi về phía sau. Cô hoàn toàn tựa vào đôi cánh của bức tượng thiên thần, cảm thấy đau nhói khi lưng chạm vào bề mặt cứng của tượng đá.

Lâm Lâm tiếp tục lùi lại, chân trượt khiến cô vô tình ngã ngồi vào lòng bức tượng. May mắn là tượng đang giơ cây trượng quyền lực, đôi tay lạnh lẽo hơi cong "đỡ" lấy cô.

Lâm Lâm nắm chặt cánh tay bức tượng để giữ thăng bằng.

Thân hình nam tính rộng lớn và lạnh lẽo, Lâm Lâm thậm chí có thể cảm nhận được kết cấu và sức căng của từng thớ cơ bắp trên cánh tay tượng đá. Bức tượng thiên thần sa ngã tay cầm quyền trượng ôm lấy cô trong tư thế nửa giam cầm, nửa bảo vệ.

Lâm Lâm bị kẹt giữa những sinh vật bóng tối vô hình và bức tượng thiên thần sa ngã.

Bức tượng phía sau cũng lạnh lẽo không kém, cái lạnh bao trùm từ mọi phía khiến người ta không khỏi run rẩy.

"Xin chào?" Lâm Lâm lên tiếng khẽ khàng, một lần nữa kiểm soát được cảm xúc.

Không có bất kỳ phản hồi nào.

Lâm Lâm nhắm mắt lại, nhỏ bé và bất lực trong bóng tối, cô tập trung vào các giác quan khác để nắm bắt chi tiết. Rồi Lâm Lâm chợt nhận ra mái tóc dài xõa của mình đang bị ai đó nhẹ nhàng vén lên ở một bên.

Đối phương không chạm vào da cô, điều đó khiến Lâm Lâm chú ý, không khỏi tò mò suy ngẫm về điều này.

Trong suốt quá trình, không chỉ mình Lâm Lâm thận trọng.

Nhận thức này một lần nữa giúp Lâm Lâm bớt căng thẳng trong bóng tối, nhưng vẫn không thể kiểm soát được những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.

Không biết trong lâu đài Ma Vương có ma quỷ nào ghét cay ghét đắng con người không nhỉ?

Lâm Lâm lại nghe thấy tiếng xào xạc.

Rốt cuộc là thứ gì đang ở trước mặt cô vậy?

So với quỷ dữ, cái không biết còn khiến người ta run sợ hơn, huống chi là hơi thở chậm rãi nhẹ nhàng đang phả vào toàn bộ làn da lộ ra ngoài của cô.

Thật tệ quá, dù không có sự tiếp xúc trực tiếp nhưng cách quan sát tỉ mỉ này cũng khiến người ta vô cùng khó chịu. Thậm chí còn có cảm giác ghê tởm nhờn nhợn.

Hơi thở nhạt nhòa từ một hướng không xác định quét qua gương mặt mềm mại của Lâm Lâm, tiến gần đến chiếc cổ mảnh khảnh của cô.

Theo bản năng, Lâm Lâm muốn tránh xa nhưng không thể di chuyển, dường như cả cơ thể đều tê cứng, cô hé môi, trong miệng hơi khô.

Lâm Lâm không thể nhìn thấy, trong bóng tối, sinh vật hình người lộ ra hàm răng sắc nhọn, đã áp sát cổ mảnh mai của cô, chỉ cần khép lại là có thể cắn xuống để lại vết thương.

Lâm Lâm cảm thấy hơi khó chịu, cảm giác này vừa xuất phát từ nỗi sợ hãi bóng tối của cô, vừa từ một sự cảnh giác mà cô không thể nói rõ, như thể lúc này có một người thứ ba đang bình tĩnh bảo cô tránh xa vậy.

Lâm Lâm nghiêng người, dấu ấn Ma Vương để lại trên cổ cô hơi nóng lên.

Sinh vật âm u dưới lòng đất nhìn chằm chằm vào gương mặt Lâm Lâm mà không để lộ cảm xúc. Hắn tất nhiên cảm nhận được hơi thở nguy hiểm của dấu ấn Ma Vương, nhưng nước bọt vẫn không kiểm soát được mà tiết ra trong khoang miệng. Hắn đang đánh giá xem giá trị của người phụ nữ này có xứng đáng để hắn mạo hiểm hay không.

Hơi thở ấm áp mềm mại của người phụ nữ lan tỏa trong không khí, nhiệt độ cơ thể cao hơn của sinh vật mặt đất rất dễ dàng cảm nhận, ngay cả nỗi sợ hãi mà cô đang kìm nén cũng tỏa ra mùi vị thơm ngon.

Sinh vật bóng tối hoàn thành đánh giá.

Hắn lại tiến thêm một bước.

Bỗng nhiên có một lực đẩy hắn ra, khiến hắn ta không thể tiến gần như ý muốn, sinh vật bóng tối nheo mắt lại.

Như một ngọn đèn nhỏ thắp sáng tim đèn trong đêm đen.

Trong bóng tối, bức tượng thiên thần sa ngã vốn nhắm chặt mắt như đang ngủ say từ từ mở mắt, Lâm Lâm được bảo vệ trong vòng tay của nó.

Đôi mắt vàng của bức tượng tỏa ra ánh sáng nhạt.

Đôi mắt ấy đích thị là của thiên thần, nhưng nó lại lạnh lùng một cách đáng sợ, nó nhìn kẻ xâm phạm ẩn nấp trong bóng tối, cây quyền trượng trong tay tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Dù đã theo phe bóng tối nhưng thiên thần vẫn lộ ra chút khinh miệt đối với sinh vật bóng đêm này.

Dù sa ngã hay không, thiên thần vẫn luôn đáp lại lời cầu xin bảo vệ của con người.

Kẻ xâm phạm trong bóng tối không lùi bước mà hạ thấp thân hình, tạo tư thế gần với loài thú hơn, căng thẳng và nguy hiểm hơn.

Kẻ tham lam nhất thường thành thạo nhất việc liếʍ máu trên lưỡi dao.

Cuộc đọ sức không lời.

Lâm Lâm không nhìn thấy những điều này. Cô chỉ biết nguy hiểm đang đến gần.

Nhưng cô bắt đầu mất kiên nhẫn.

Muốn hại người thì hại đi, không hại được thì cút đi! Sao còn diễn kịch thế này! Không biết người ta mai còn phải đi làm à!

"Đồ chuột cống có ngon thì lại đây. Còn không dám ra ngoài sáng." Lâm Lâm chửi thề: "Lại đây, tao cho mày biết thế nào là lễ độ."

Giọng nói phá vỡ sự tĩnh lặng.

Sự im lặng chết chóc mới vừa lúc nãy lập tức bị phá vỡ.

Lâm Lâm vung nắm đấm loạn xạ vào không khí.

Sinh vật ẩn nấp trong bóng tối như con mèo bị dẫm đuôi, làn gió mát lướt qua tai Lâm Lâm, có thứ gì đó nhanh chóng rút lui.

Đèn trên tường lần lượt sáng lên, hành lang trống trải.

Lâm Lâm chớp mắt, thích nghi với ánh sáng đột ngột xuất hiện. Cô dựa vào ngực bức tượng để trấn tĩnh nhịp tim đập quá nhanh. Mấy cú đấm vừa rồi hoạt động hơi mạnh.

Nửa phút sau, Lâm Lâm vịn tay bức tượng thiên thần sa ngã để rời khỏi vòng tay nó, đứng thẳng người lại.

Không biết có phải ảo giác không, Lâm Lâm cảm thấy độ cong của đôi mắt buồn rầu của bức tượng có phần khác với lúc trước.

Lâm Lâm hơi nghiêng đầu, chăm chú quan sát bức tượng này.

"Lâm Lâm?"

Lâm Lâm quay đầu lại.

Ma Vương không biết từ lúc nào đã đứng ở đầu hành lang bên kia chào hỏi cô, chàng trai hơi lạ lẫm nhìn cô: "Cô đang làm gì vậy?"

Lâm Lâm vuốt lại mái tóc dài, dấu ấn của Ma Vương vẫn còn hơi nóng: "Vừa rồi bị thứ gì đó quấy rối, ngài có nhớ trong lâu đài có những sinh vật âm u ghê tởm nào không?"

Ma Vương nở nụ cười rạng rỡ: "Trùng hợp ghê, ở đây toàn là thế! Toàn là sinh vật hắc ám!"

Anh tự hào quá nhỉ!