"Có thể leo lên người của Cố tam thiếu, đó chính là phúc phận của ngươi."
Thu Đồ uống cạn ly rượu bị bỏ thêm thuốc, sau đó bị ném vào một căn phòng của khách sạn nào đó. Lúc ấy, cậu đã nghe thấy một câu như vậy.
Cố tam thiếu, Cố Chi Trạch.
Cùng tuổi với cậu, từng bao dưỡng vô số người, số lượng nhiều đến mức không thể đếm nổi trên mười đầu ngón tay.
Ở trường đại học, hắn từng theo đuổi cậu một thời gian, khiến bản thân cậu rơi vào không ít phiền phức. Thế nhưng, bởi vì hắn gây áp lực cho gia đình Thu Đồ và nhà trường, đến mức cậu phải tạm nghỉ học khi còn chưa học xong năm ba.
Tối nay, tại buổi tiệc chiêu đãi của một nhân vật lớn trong gia đình họ Cố, Cố Chi Trạch đặc biệt ghé qua, nhón tay vuốt nhẹ tai thỏ rũ xuống của cậu, rồi thì thầm bên tai: "Chờ nhé."
Hóa ra là để chờ chuyện này.
Khi hắn rời đi, trong phòng vẫn còn vương vấn mùi hương không rõ, càng ngửi càng khiến cơ thể nóng bừng lên.
Dễ đoán là không phải thứ gì tốt đẹp.
Thu Đồ cắn chặt môi dưới, nhưng dược hiệu quá mạnh mẽ, khiến cậu đã nếm cả mùi máu tanh nơi khóe miệng. Dù vậy, cậu vẫn không thể đứng dậy được. Thậm chí, chỉ việc mở mắt cũng trở nên khó khăn vô cùng. Cơ thể mềm nhũn, không còn chút sức lực, giữ được chút tỉnh táo cũng là kỳ tích.
Trong cơn mơ màng, cậu nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra.
Tiếng giày da gõ nhẹ lên sàn nhà dần dần tiến lại gần cậu.
Chiếc giường bên cạnh cậu hơi lún xuống.
Một bàn tay lạnh lẽo chạm vào tai thỏ rũ xuống của cậu, nhẹ nhàng xoa nắn.
Đôi tai là phần nhạy cảm nhất của thỏ, và Thu Đồ thật sự rất ghét bị ai đó chạm vào tai của mình.
Khi còn đi học, một người bạn ngồi sau thường xuyên không kiềm được mà chạm vào tai thỏ của cậu. Chính vì vậy, đến tận bây giờ, Thu Đồ luôn chọn ngồi ở dãy cuối cùng.
Nhưng giờ đây, người bên cạnh đang xoa nắn đôi tai thỏ ấy một cách nhẹ nhàng.
Ban đầu chỉ là ngón tay sờ nhẹ, rồi sau đó người nọ dùng cả bàn tay xoa bóp, động tác vô cùng dịu dàng, không hề khiến cậu đau đớn.
Thật sự có chút khác với tên Cố Chi Trạch cầm thú kia.
Ý nghĩ này vừa thoáng qua, Thu Đồ đã nhận ra điều gì đó không đúng.
Cố Chi Trạch từ trước đến nay lúc nào cũng đeo trên người những trang sức lòe loẹt, trên tay lúc nào cũng đeo năm chiếc nhẫn. Nhưng bàn tay người này tuy có vài vết chai nhẹ, lại không hề có bất kỳ trang sức nào.
Mùi hương trong phòng nồng nặc, hòa quyện với hương nước hoa trầm ổn của gỗ mun.
Đặc biệt, sau khi bàn tay kia chạm vào tai thỏ của cậu, Thu Đồ càng chắc chắn rằng người này không phải là Cố Chi Trạch.
Bàn tay lạnh lẽo ấy khiến cậu không kiềm chế được, chủ động dán gương mặt nóng bừng vào, ý thức cũng dần chìm vào hỗn độn.
Thật thoải mái.
Bàn tay ấy dừng lại khá lâu, dường như đang ngẩn ngơ. Lâu đến mức cơ thể cậu đã truyền cả nhiệt vào lòng bàn tay đó, rồi sau đó mới tiếp tục di chuyển.
Nút áo trên bộ lễ phục nhỏ dần dần được mở ra, từng cái, từng cái một, không nhanh không chậm, và kẻ chủ mưu chính là bàn tay đã xoa nắn tai thỏ của cậu.
Tiếng quần áo rơi xuống sàn trong căn phòng tĩnh lặng nghe rõ mồn một.
Chẳng mấy chốc, lớp cuối cùng cũng trượt xuống, người đó bỗng dừng lại một chút, rồi tiếp theo, chiếc đuôi nhỏ của cậu đã rơi vào tay hắn.
Thay vì quan tâm đến việc lên giường, người này dường như hứng thú với chiếc đuôi nhỏ của cậu hơn.
So với đôi tai thỏ rũ xuống, chiếc đuôi nhỏ là phần kín đáo hơn nhiều. Đối với Thu Đồ, ngoài người chồng tương lai, không ai được phép chạm vào nơi đó.
Nhưng đêm nay, đừng nói là chiếc đuôi, những nơi khác cũng không còn may mắn thoát khỏi.
Dưới tác dụng của thuốc, Thu Đồ hoàn toàn mất kiểm soát với cơ thể, chỉ mơ hồ nhớ rằng người đó hẳn là không sử dụng "áo mưa". Mọi thứ đều đau đớn, hắn dường như thích lật người cậu lại, vừa xoa nắn trên người cậu vừa nghịch chiếc đuôi nhỏ. Thu Đồ vốn là một con thỏ yếu đuối dễ rơi nước mắt, và lần này những giọt nước mắt không thể kìm nén, rơi xuống làm ướt đẫm chiếc gối.
Khi ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối, Thu Đồ mơ hồ nghe thấy một âm thanh không rõ ràng vang lên:
[Đinh! Ký chủ đã trói định thành công!]