"Nơi này đông người phức tạp, theo ta."
Ân Ngọc Hàm: Hả hả hả?!
Chưa kịp nghi ngờ, Tạ Trường Uyên đã kéo y đi theo.
Ân Ngọc Hàm lẩm bẩm trong lòng, đành phải bắt kịp.
Dù sao đây là Ma giới, nếu thật đánh nhau, y có thể chạy hoặc kêu cứu. Miễn là không rơi vào thế yếu là được.
Vạn nhất người này thật sự có thuốc thì sao?
Ba người loanh quanh trong thị trấn một hồi lâu, cuối cùng gã đàn ông dừng lại trước một căn nhà gỗ nhỏ ở nơi hẻo lánh.
Ân Ngọc Hàm vừa thấy cảnh này, lòng căng thẳng, theo bản năng đưa tay chắn trước Tạ Trường Uyên.
Tên này, không phải định gϊếŧ người diệt khẩu đấy chứ?
Tạ Trường Uyên thấy hành động này của Ân Ngọc Hàm, hơi bất đắc dĩ, liền nắm nhẹ tay y. Ân Ngọc Hàm còn thì thầm:
"Người này không ổn lắm, nếu thật đánh nhau, ngươi chạy trước, ta cản phía sau."
Tạ Trường Uyên: ...
Ai ngờ người đàn ông không quay đầu lại, chỉ nói:
"Ta thấy trên người ngươi có phật quang, chắc ngươi biết tụng kinh Phật hoặc trừ tà phải không?"
Ân Ngọc Hàm chợt sửng sốt, chưa kịp nghi ngờ gì thì người đàn ông đã nói giọng khàn đặc:
"Đừng nhìn lung tung, ta nói chính là ngươi đấy, tiểu Ma tộc."
Ân Ngọc Hàm: ...
Ngay sau đó y liền bất mãn lên tiếng: "Ngươi làm gì vậy? Ngươi còn chưa nói rõ rốt cuộc ngươi muốn làm gì, thuốc trị thương đâu?"
Tạ Trường Uyên nghe giọng điệu Ân Ngọc Hàm kêu la, liền cau mày định nắm lấy tay y.
Nhưng người đàn ông nghe Ân Ngọc Hàm nói xong, ngược lại khẽ cười, rồi từ từ xoay người lại.
Một cây thảo dược màu vàng kim thon dài đang được hắn nắm trong tay.
Nhìn thấy cây thuốc đó, Ân Ngọc Hàm sửng sốt trong chớp mắt, rồi lập tức hai mắt sáng rực, suýt nữa nhảy dựng lên: "Kiếm hình thảo ngàn năm!"
Kiếm hình thảo là loại thảo dược rất phổ biến dùng để luyện thể trong giới Tu chân. Mà những thảo dược dùng để luyện thể đều rất tốt để chữa trị bất kỳ thương tích nào trên cơ thể, kể cả trúng độc hay trúng tà.
Huống chi đây còn là ngàn năm kiếm hình thảo.
Đối với kiếm tu như Tạ Trường Uyên, kiếm hình thảo còn thích hợp hơn so với tu sĩ bình thường, quả thực là lựa chọn hoàn hảo để trị thương cho hắn.
Cho dù hai người bây giờ có đi khắp giới Tu chân, e rằng một thời gian ngắn cũng chẳng tìm được một cây ngàn năm kiếm hình thảo như vậy.
Thật đúng là đi mòn giày sắt không tìm được, đến khi có được lại chẳng tốn công.
"Bây giờ, ngươi có thể trả lời câu hỏi của ta rồi chứ?" Nhìn thấy vẻ hưng phấn trong mắt Ân Ngọc Hàm, người đàn ông thản nhiên hỏi.
Ân Ngọc Hàm lập tức phấn chấn hẳn lên, nhưng bên cạnh y, sắc mặt Tạ Trường Uyên bỗng trở nên u ám khó hiểu.
Bên này Ân Ngọc Hàm còn chưa kịp mở miệng, Tạ Trường Uyên đã lặng lẽ chắn trước mặt y, trầm giọng nói: "Ngàn năm kiếm hình thảo quá mức quý giá, nếu phải trao đổi, e rằng trên người chúng ta không có thứ mà tiền bối muốn."
Ân Ngọc Hàm: ?
Ân Ngọc Hàm nhìn sắc mặt khó hiểu của Tạ Trường Uyên, thật sự cũng không hiểu nổi. Y đang định giơ tay véo Tạ Trường Uyên một cái, kết quả người đàn ông đối diện chẳng thèm liếc mắt nhìn Tạ Trường Uyên, chỉ nhìn về phía Ân Ngọc Hàm nói:
"Chín mươi chín lần tám mươi mốt biến Chú Vãng Sanh, nếu ngươi biết thì niệm đi, niệm xong ta sẽ tặng ngươi cây kiếm hình thảo này."
"Tuy nhiên, ngươi phải đảm bảo việc niệm kinh có hiệu quả."
Người đàn ông vừa mở miệng, sắc mặt Tạ Trường Uyên và Ân Ngọc Hàm đều không hẹn mà cùng thay đổi.
Vẻ mặt Tạ Trường Uyên trầm ngâm vi diệu, còn Ân Ngọc Hàm thì khôi phục bình tĩnh.
Chớp chớp mắt, suy nghĩ một lúc, Ân Ngọc Hàm nói: "Ta có thể thử xem, nhưng không đảm bảo thành công -- ngươi muốn ta niệm Chú Vãng Sanh để làm gì?"
Người đàn ông liếc nhìn Ân Ngọc Hàm thờ ơ: "Vào đi."
Nói rồi, hắn xoay người, đi đến phía trước đẩy cánh cửa gỗ của căn nhà nhỏ ra, bước vào trong.
Ân Ngọc Hàm suy nghĩ một chút rồi đi theo.
Tạ Trường Uyên cũng theo sau.
·
Bên trong căn nhà gỗ nhỏ ánh sáng rất tối, chỉ thắp một ngọn đèn dầu rất kém. Ân Ngọc Hàm vừa bước vào, liền nhìn thấy một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp nhưng xanh xao gầy gò đang nằm im lặng trên chiếc giường duy nhất trong căn nhà, đắp chăn kín.
Lúc này người đàn ông bỗng thay đổi vẻ lạnh nhạt ban nãy, trong mắt lộ ra tình cảm dịu dàng khác thường, cúi người nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
Dù rằng nàng không có bất kỳ phản ứng nào.
Ân Ngọc Hàm: ?
Ân Ngọc Hàm có vẻ nghi hoặc nhìn quanh, xác nhận người phụ nữ này vẫn còn hơi thở, băn khoăn một lúc rồi tốt bụng nhắc nhở: "Cái này, nếu ngươi muốn trừ tà thì không nên niệm Chú Vãng Sanh đâu. Hơn nữa vị cô nương này trông có vẻ thân thể không tốt, Dược Sư Phật tâm chú hoặc Phổ Môn phẩm có lẽ sẽ hiệu quả hơn với nàng."
Người đàn ông không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: "Xem ra ngươi hiểu biết không ít."