Ân Ngọc Hàm không nhận ra Tạ Trường Uyên mấy lần này đều không gọi y là "thiếu chủ", cũng không nhận ra thái độ của Tạ Trường Uyên có sự chuyển biến vi diệu, chỉ tưởng Tạ Trường Uyên vẫn còn giận dỗi y. Y liền đầy đầu hắc tuyến mà đưa tay sờ trán Tạ Trường Uyên, nói: "Ngươi không sốt chứ, lúc này còn giận dỗi ta? Ngươi là đạo lữ của ta, đương nhiên ta không thể mặc kệ ngươi được."
Tạ Trường Uyên: ?
Hồi lâu sau, Tạ Trường Uyên cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, im lặng một lúc, rồi ý có điều chỉ mà hạ giọng nói: "Thực ra, lúc ta đi, có để lại cho thiếu chủ một mảnh giấy."
Ân Ngọc Hàm: ?
Ngay sau đó Ân Ngọc Hàm liền hỏi: "Ngươi để lại khi nào?"
Tạ Trường Uyên: "Lúc đi."
"Viết những gì?"
Tạ Trường Uyên nhìn vẻ mặt tò mò và nghi hoặc của Ân Ngọc Hàm, ánh mắt lóe lên trong giây lát, cuối cùng nhắm mắt lại, bình thản nói nhẹ nhàng: "Ta bảo thiếu chủ đừng đến tìm ta, kẻo bị thương."
Ân Ngọc Hàm: ???
Ngay sau đó Ân Ngọc Hàm liền véo Tạ Trường Uyên một cái, tức giận nói: "Ngươi cái đồ hỗn trướng này! Sao có thể lén lút hành động như vậy!"
Tạ Trường Uyên: "Ừm."
"Ừm là có ý gì? Ngươi có nhận lỗi không đấy?"
Tạ Trường Uyên mím môi, không nói, nhưng lúc này khóe miệng hắn hơi nhếch lên, làm gương mặt tái nhợt tuấn mỹ của hắn lộ ra một vẻ dịu dàng khác thường.
Ân Ngọc Hàm mắng Tạ Trường Uyên một hồi, cơn giận cũng nguôi ngoai, không muốn mắng nữa.
Tiếp đó, Ân Ngọc Hàm thở dài, ngồi xuống bên cạnh hắn nói: "Thôi, ngươi tỉnh lại là tốt rồi, không mắng ngươi nữa. Ai bảo thiếu chủ ta rộng lượng chứ?"
Tạ Trường Uyên lúc này lặng lẽ nhìn một hồi gương mặt xinh đẹp lộ vẻ bất đắc dĩ của Ân Ngọc Hàm, đột nhiên, bàn tay thon dài của hắn nhẹ nhàng nâng lên, đặt lên mu bàn tay Ân Ngọc Hàm bên cạnh.
Ân Ngọc Hàm theo phản xạ co tay lại, nhưng rồi bị bàn tay thon dài hơi lạnh kia từ từ nắm lấy.
Ân Ngọc Hàm do dự một chút, cảm thấy tình cảnh này hơi kỳ cục, kết quả Tạ Trường Uyên dường như nhìn thấu tâm tư của y, khẽ ho một tiếng, nói: "Trong người ta khó chịu, thiếu chủ để ta nắm tay một lúc nhé."
Ân Ngọc Hàm: "Ồ... Được thôi."
Tạ Trường Uyên nhìn Ân Ngọc Hàm, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng như có lớp băng đang dần tan chảy, chậm rãi, tan chảy hoàn toàn.
Nhưng Ân Ngọc Hàm bên cạnh lại hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí vi diệu và ái muội này, ngược lại còn mạc danh buồn rầu — người thì không sao, nhưng giờ làm sao họ về được đây? Thập Nhị còn ở Hỗn Độn Chi Thành kìa, phải làm sao bây giờ?
Sau nửa ngày đắn đo, Ân Ngọc Hàm cuối cùng cũng thử gửi một tin nhắn cho Thập Nhị. Y muốn nếu Thập Nhị nhận được tin nhắn thì hãy mau chóng quay về Ma giới, cẩn thận đừng để Hỗn Độn Chi Chủ bắt được.
Khi Thập Nhị nhận được tin nhắn từ Ân Ngọc Hàm, hắn vẫn đang tìm kiếm khắp nơi trong Hỗn Độn Chi Thành. Lúc đầu đọc xong tin nhắn, hắn tức giận đến bảy khiếu bốc khói, nhưng rất nhanh sau đó lại bình tĩnh lại.
Thôi, Ân Ngọc Hàm từ nhỏ đến lớn có gây ra chuyện có thiếu đâu, nếu y không có việc gì thì cũng không cần xen vào làm gì.
Vì thế, ngay trước khi Hỗn Độn Chi Chủ phái người đến điều tra bắt người, Thập Nhị đã nhanh chóng ngụy trang bản thân rời đi.
*
Tại Ma giới.
Sau khi ăn phật quang xá lợi, tuy tà khí trong cơ thể Tạ Trường Uyên đã bị áp chế, nhưng thương thế bên trong vẫn chưa thể lành ngay lập tức.
Hắn đã ngủ li bì nhiều ngày, thương thế hồi phục rất chậm. Tuy nhiên, sau lần bị thương này, Tạ Trường Uyên dường như trở nên "yếu đuối" hơn một chút. Chẳng hạn như, hắn luôn muốn Ân Ngọc Hàm ở bên cạnh chăm sóc, cả người toát lên vẻ đẹp mong manh như mỹ nhân ốm yếu trong thoại bản vây.
Hơn nữa, hắn còn thường xuyên làm những hành động kỳ quặc, nhõng nhẽo, khiến Ân Ngọc Hàm vô cùng bối rối...
Như lúc này đây, Ân Ngọc Hàm đang cố gắng cõng Tạ Trường Uyên lên, chậm rãi bước về phía trước. Tạ Trường Uyên tựa đầu vào vai Ân Ngọc Hàm, chăm chú nhìn cổ trắng như tuyết và khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của y. Sau một hồi im lặng, hắn bỗng nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve mái tóc bên má Ân Ngọc Hàm.
Bàn tay hơi lạnh với những vết chai mỏng lướt qua vành tai trắng nõn của Ân Ngọc Hàm, khiến y giật mình như bị điện giật, tai tê rần.
Ân Ngọc Hàm lập tức cảnh giác: "Ngươi làm gì vậy?"
Tạ Trường Uyên đáp: "Tóc của thiếu chủ che mất mắt rồi."
Ân Ngọc Hàm giật mình, lẩm bẩm: "Ngươi nhiều chuyện quá."
Tạ Trường Uyên hạ mi mắt dài xuống, nói: "Ta hiện đang bị thương, làm liên lụy đến thiếu chủ, chỉ có thể làm được chút việc trong khả năng. Thiếu chủ chê ta sao?"
Ân Ngọc Hàm: "Này..."
Sau một lúc lâu, Ân Ngọc Hàm khó xử nói: "Thập Tam à, sao dạo này ngươi càng ngày càng nũng nịu vậy?"
Tạ Trường Uyên thản nhiên đáp: "Có sao? Rõ ràng là trước đây thiếu chủ chê ta không đủ dịu dàng, có chuyện không chịu nói với thiếu chủ, giờ lại chê ta nũng nịu?"
Ân Ngọc Hàm: ?