“Đại Hoàng, thả cô ấy ra, thả cô ấy ra!”
Thấy đó là Đại Hoàng, tôi không ném viên đá đi nữa, vì rõ ràng nó là một con chó tốt, sao lại tấn công Hồng Dao được.
“Biến đi, đồ chó chết, cút ngay!”
Đại Hoàng nằm đè lên người Hồng Dao, mặc cho cô ấy đánh đập, nó vẫn không buông tha. Hồng Dao bắt đầu la hét một cách tuyệt vọng.
“Bịch!”
Tiếp đó, một cảnh tượng kinh hoàng xảy ra, Đại Hoàng cắn đứt một cánh tay của Hồng Dao, rồi ngậm lấy cánh tay đó nhảy đến bên tôi, nhẹ nhàng kêu một tiếng, đuôi vẫy vẫy như muốn lấy lòng tôi, sau đó đặt cánh tay xuống dưới chân tôi.
Tôi ngơ ngác đứng nhìn, không biết có nên ném viên đá trong tay đi hay không.
“Đồ chó chết, tao đã xem thường mày rồi. Thật hối hận vì lúc trước không gϊếŧ chết mày đi luôn cho rồi!”
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên. Tôi ngẩng đầu nhìn, nhận ra giọng nói đó phát ra từ miệng của Hồng Dao, nhưng đó lại là giọng của một người đàn ông. Khi nhìn kỹ lại, tôi phát hiện rằng ở chỗ cánh tay bị đứt của Hồng Dao không có một giọt máu nào, tôi rùng mình kinh hãi.
“Gâu gâu gâu!” Đại Hoàng bên cạnh tôi sủa lớn, như thể đang thách thức.
Tôi cúi xuống nhìn, quả thực lúc này tôi như muốn ngất đi, bởi vì tôi nhìn thấy cánh tay mà Đại Hoàng vừa ngậm đã biến mất, thay vào đó là một mảnh giấy.
Đó là loại giấy mà người ta thường dùng để làm hình nhân trong đám tang dành cho người đã khuất.
Nhìn thấy mảnh giấy dưới chân, dù tôi có ngốc đến mấy cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Tôi suýt nữa đã bị lừa, Hồng Dao này là giả, thậm chí còn không phải loại giả mạo thông thường, mà là một con hình nhân bằng giấy.
Điều này khiến cơn giận dữ của tôi lập tức bùng lên, bởi vì tôi biết chắc chắn rằng đây là trò của Thổ Địa. Ngoài ông ta ra, còn ai có thể giả dạng Hồng Dao để lừa tôi nhằm tìm lại đứa trẻ nữa chứ?
“Thổ Địa phải không? Ông đừng mơ nữa, tôi sẽ không trả đứa bé lại cho ông đâu, ha ha ha!”
Tôi cười lớn trước mặt hình nhân Hồng Dao, tôi muốn chọc ông ta tức chết.
Quả nhiên, hình nhân Hồng Dao trợn mắt lên, khuôn mặt đẹp đẽ ngay lập tức trở nên dữ tợn, lạnh lùng nói: “Mày đúng là loại cố chấp, không trả con lại cho tao ư, mày đây là đang tự tìm cái chết đấy, chẳng lẽ mày đã quên hết những đau đớn của mấy ngày qua rồi sao?”
Lời của ông ta khiến tôi rùng mình. Làm sao tôi có thể quên được cảm giác cận kề cái chết trên giường, sự yếu ớt đó còn khủng khϊếp hơn cả bệnh nặng gấp cả trăm lần.
“Gâu gâu gâu!”
Đúng lúc tôi đang sợ hãi, Đại Hoàng lại gầm gừ rồi sủa lớn, tiếng sủa của nó kéo tôi tỉnh táo lại, suýt nữa tôi lại mắc bẫy.
“Đại Hoàng, chúng ta cùng xông lên, đánh chết mẹ ông ta!”
Tôi lấy hết can đảm, hét to vào mặt của hình nhân Hồng Dao, rồi ném viên đá trong tay về phía ông ta.
“Gâu gâu gâu!”
Đại Hoàng kêu một tiếng rồi dũng mãnh lao lên. Hồng Dao vừa né được viên đá tôi ném thì ra bị Đại Hoàng cắn trúng chân.
Ánh mắt hình nhân Hồng Dao lóe lên tia đỏ, móng tay dài nhanh chóng vươn ra, định đâm vào Đại Hoàng. Thấy vậy, tôi vội lao đến, tung một cú đá vào người ông ta khiến ông ta ngã nhào xuống đất.
“Bốp bốp bốp!”
Tôi giơ nắm đấm lên đập liên tiếp xuống, mỗi cú đấm đều mạnh mẽ như muốn nghiền nát ông ta. Nhưng hình nhân Hồng Dao dường như vẫn không hề hấn gì, móng tay dài ở một bên tay của ông ta bấu chặt lấy tay tôi, còn tay kia thì đâm vào người Đại Hoàng.
Khi tay tôi bị ông ta bấu chặt, cơn đau nhói ập đến, máu lập tức tuôn ra. Đại Hoàng cũng kêu rên đau đớn.
Nhưng Đại Hoàng vẫn vô cùng dũng cảm, dùng hết sức xé toạc chân của ông ta, chân bị xé rời biến thành một mảnh giấy ngay lập tức.