Hoàng Tuyền Quỷ Cục

Chương 10

Tôi trả lời được nửa câu thì đột nhiên cảm thấy không đúng. Sao Hồng Dao lại nói chuyện rành rọt thế này, hơn nữa vẻ mặt của cô ấy cũng không còn vẻ ngớ ngẩn nữa, hoàn toàn là một người bình thường.

“Tôi vốn không phải đồ ngốc, là tên Thổ Địa tà ác đó đã làm phép khiến tôi trở nên ngốc nghếch. Sau khi sinh con xong, tôi đã trở lại bình thường.” Hồng Dao mỉm cười nói.

Nhìn nụ cười của Hồng Dao, tôi bỗng thấy mặt mình nóng lên, tim cũng gia tốc trong l*иg ngực. Hồng Dao không còn ngốc nghếch hoá ra lại xinh đẹp như vậy, còn đẹp hơn cả những ngôi sao điện ảnh.

“Phi Dương, tôi muốn gặp con của mình, anh có thể đưa tôi đi gặp con không?” Hồng Dao nói, trên khuôn mặt toát lên vẻ cầu khẩn, nước mắt lưng tròng.

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Hồng Dao, tôi liền không thể ngồi yên được nữa, vội vàng nói: “Được, tôi sẽ đưa cô đi ngay.”

Nói xong, tôi định đứng dậy, nhưng vừa đứng lên đã ngã xuống giường. Tôi quên mất rằng mình hiện đang bệnh nặng.

Tôi cười khổ với Hồng Dao, nói: “Xin lỗi, Hồng Dao, tôi không còn sức nữa, tôi đang bị bệnh.”

“Không sao, để tôi giúp anh.” Hồng Dao trả lời, rồi đưa một tay ra nắm lấy tay tôi.

Khi tay của Hồng Dao chạm vào tay tôi, tôi cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo chạy khắp cơ thể. Thật tuyệt, tôi đột nhiên cảm thấy cơ thể có sức mạnh trở lại, thử cử động, tôi thật sự đứng dậy được, đây không phải là ảo giác.

“Thật là kỳ diệu, chuyện này…” Tôi không biết phải diễn tả thế nào.

“Để sau hãy giải thích, giờ anh mau đưa tôi đi gặp con, tôi đã không thể đợi thêm được nữa rồi, đứa con tội nghiệp của tôi.” Hồng Dao rơi vài giọt nước mắt, cúi đầu khóc.

“Được, được, cô đừng khóc nữa, tôi sẽ đưa cô đi ngay. Thực ra đứa bé ở, khụ, mà thôi, để tôi dẫn cô đi.” Tôi vội vàng nói. Ban đầu tôi định nói với cô ấy rằng đứa bé đang ở trại trẻ mồ côi, nhưng rồi tôi lại muốn tạo bất ngờ cho cô ấy. Tôi không giao đứa bé cho Thổ Địa đâu, tôi đã bảo vệ đứa trẻ đó rất tốt.

Có sức lực rồi, tôi nhảy qua cửa sổ, dẫn Hồng Dao đi về hướng trấn Thanh Hà.

Ra khỏi thôn, tôi chợt nhớ ra rằng để đến trấn Thanh Hà phải đi qua Miếu Thổ Địa, dù không phải đi ngang qua ngay trước miếu nhưng cũng không xa.

Vì thế tôi liền hỏi: “Hồng Dao, lát nữa chúng ta phải đi qua Miếu Thổ Địa, liệu có vấn đề gì không?”

“Không sao đâu, anh yên tâm, Thổ Địa phải quản một lúc mười mấy thôn ở Trấn Thanh Hà, mỗi ngày ông ta lại ngồi ở một thôn. Hôm nay ông ta không ở trên trấn đâu.” Hồng Dao trả lời.

“Thật ư? Làm sao cô biết rõ thế? Đúng rồi, rốt cuộc cô là ai? Tại sao lại bị Thổ Địa để ý?”

Lời của Hồng Dao khiến tôi có cảm giác không ổn, dường như cô ấy rất quen thuộc với Thổ Địa, thậm chí biết hôm nay ông ta không ở trấn.

“Phi Dương, câu hỏi này để ngày mai tôi trả lời anh được không? Anh yên tâm, tôi sẽ giải thích rõ ràng, nhưng bây giờ tôi chỉ muốn gặp con của mình mà thôi, đứa con đáng thương của tôi.” Hồng Dao cúi đầu nói.

“Được rồi, tôi sẽ đưa cô đi.” Tôi cũng không nghi ngờ gì thêm nữa, bởi lúc này trông Hồng Dao quả thực rất lo lắng.

Chúng tôi tiếp tục đi, chẳng mấy chốc đã thấy Miếu Thổ Địa hiện ra giữa đám cỏ dại. Nhưng hiện giờ trong lòng tôi chỉ tràn đầy oán hận với Miếu Thổ Địa, đặc biệt là vì suýt nữa thì nó đã gϊếŧ tôi. Tôi thầm thề rằng nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ đốt rụi nó.

“Gâu gâu gâu!”

Khi chúng tôi sắp đi ngang qua Miếu Thổ Địa, bỗng có tiếng chó sủa từ trong đám cỏ dại ven đường. Tôi chưa kịp phản ứng thì đã thấy một con chó lớn từ trong bụi cỏ nhảy ra, lao thẳng vào Hồng Dao bên cạnh tôi.

“Hồng Dao!”

Tôi hét lên một tiếng, vội tìm một viên đá để giúp đỡ, nhưng khi nhìn kỹ, tôi nhận ra con chó lớn đó chính là con chó vàng hôm trước.