Phó Từ nghe vậy chỉ ừ một tiếng, "Nếu có tin tức thì hãy cử người báo cho cô ấy." Anh ngừng lại một chút rồi thêm vào, "Tăng gấp đôi tiền thưởng cuối năm cho cô ấy."
Đinh Duy đáp lại rồi rời đi.
Một mình ở trong phòng, Phó Từ nhớ lại câu hỏi của Đinh Duy và trong một khoảnh khắc, tâm trí anh bị cuốn vào dòng suy nghĩ. Đừng nói đến mẹ của Trà Trà, ngay cả việc đứa trẻ này xuất hiện thế nào anh cũng không biết.
Hơn nữa, Trà Trà không chỉ có tên, mà từ cách ăn mặc đến những hành động khác đều cho thấy cô bé không lớn lên trong cảnh cô đơn không ai chăm sóc. Nhưng tại sao lại không tìm thấy bất kỳ thông tin nào về cô bé?
Có lẽ ai đó đã xóa sạch thông tin? Nhưng mục đích của việc đó là gì?
Những câu hỏi này chỉ có thể được giải đáp khi anh gặp trực tiếp Trà Trà. Tuy nhiên, suy nghĩ này nhanh chóng bị thay thế bởi một cảm giác khác: chỉ cần Trà Trà là con gái của anh, thì những vấn đề kia không quan trọng.
Điều cấp bách nhất lúc này là phải nhanh chóng tìm ra Trà Trà. Phó Từ cúi mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh nhỏ bé của cô bé. Trà Trà, nhất định không được xảy ra chuyện gì.
Trên xe của Văn Chương, không gian yên lặng, Cố Vọng Thư cau mày suy nghĩ trong chốc lát rồi quyết định lên tiếng dò hỏi: "Các người định đưa chúng tôi đi đâu?"
Giọng nói của cậu vẫn còn mang vài phần trẻ con, lộ rõ sự lo lắng. Ánh mắt cậu cụp xuống, tránh để lộ biểu cảm.
Trà Trà nghe thấy vậy thì nghiêng đầu nhìn Cố Vọng Thư, thắc mắc. Ủa? Không phải anh Vọng Thư nói là nên nói ít đi sao?
Cố Vọng Thư nhận ra ánh mắt của Trà Trà, nhẹ nhàng siết tay cô bé để trấn an.
Trà Trà vẫn còn ngơ ngác, liền hỏi hệ thống: "Chú Tiểu Bạch ơi, anh Vọng Thư đang làm gì vậy? Tại sao lại nắm tay Trà Trà?"
Hệ thống: ...
"Bé con à, cậu ấy đang muốn nói rằng con hãy yên tâm."
Hệ thống ngừng một chút rồi nói thêm, "Ý là con đừng lo lắng."
Thở dài. Dù có ngốc nghếch thì vẫn là con cưng của mình, biết làm sao được, chỉ có thể cưng chiều thôi.
Trà Trà cuối cùng cũng hiểu ra: "Ồ! Cảm ơn chú Tiểu Bạch, Trà Trà đúng là ngốc ghê, chuyện này cũng không hiểu."
Giọng cô bé có chút buồn bã.
Hệ thống vội vàng an ủi: "Trà Trà, con không ngốc đâu, chỉ là phản ứng chậm thôi. Ngoan nào."
Trà Trà thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, may quá, Trà Trà không phải là ngốc mà chỉ là phản ứng chậm thôi."
Trong khi cô bé và hệ thống trò chuyện trong đầu, Văn Chương đã trả lời bằng giọng điệu khó chịu: "Cậu đoán xem?"
Cố Vọng Thư không nói gì. Cậu biết Văn Chương chưa nói hết.
Quả nhiên, ngay sau đó, Văn Chương cười khẩy, "Đưa các người đi nước ngoài chơi, được không?"
Cố Vọng Thư nghe vậy, trong lòng dấy lên một nỗi lo sợ. Đi nước ngoài?
Gần như ngay lập tức, cậu hiểu ra ý định của Văn Chương. Hắn chắc chắn muốn đưa họ ra nước ngoài để bán hoặc đưa lên sàn đấu giá!
Không ngạc nhiên khi chỉ có cậu và Trà Trà bị đưa đi. Chắc là vì hai người có ngoại hình nổi bật nhất.
Nhiều người giàu có thích những đứa trẻ xinh xắn, dễ thương.
Cố Vọng Thư nhìn sang Trà Trà. Làn da trắng mịn, mái tóc đen óng, đôi mắt to tròn sáng rực, cái mũi nhỏ nhắn, đôi môi hồng hồng.
Dù còn nhỏ nhưng Trà Trà đã rất xinh đẹp, khó mà tưởng tượng được lớn lên cô bé sẽ trở nên quyến rũ như thế nào.
Nếu cô bé bị bán cho những kẻ thích chơi đùa với trẻ em thì sao đây?
Cố Vọng Thư nắm chặt bàn tay nhỏ mềm mại của Trà Trà. Cậu phải bảo vệ cô bé. Bảo vệ cô gái nhỏ ngồi bên cạnh cậu.
Cố Vọng Thư suy nghĩ thêm một chút rồi hỏi tiếp: "Đi nước ngoài nào?"
Văn Chương nghe vậy cười khẽ, "Đó thì không thể nói cho cậu biết được, nếu không sẽ mất đi sự bất ngờ, đúng không?"
Cố Vọng Thư không hỏi thêm nữa. Có lẽ cũng không thể khai thác thêm thông tin gì hữu ích.