Tìm ba không phải là về nhà sao? Trong thế giới này, nơi nào có ba thì nơi đó là nhà. Trà Trà nghĩ vậy.
Lễ tân nhìn cô bé, cảm thấy không tiện ngăn cản nữa, chỉ hỏi: "Em có biết đường về nhà không? Có cần chị đưa về không?"
Trà Trà lập tức lắc đầu: "Em biết mà! Không cần chị xinh đẹp đưa đâu!"
Nhưng lễ tân vẫn không yên tâm, nhất quyết muốn đưa Trà Trà về nhà. Để một đứa trẻ đi về nhà một mình quá nguy hiểm, huống chi Trà Trà lại là một cô bé đáng yêu như vậy.
Trà Trà lo lắng hỏi hệ thống xem nên làm gì. Nếu để chị lễ tân đưa về, cô bé sẽ không thể đi tìm ba một cách công khai được.
Hệ thống lúc này phát huy tác dụng:
"Gần đây có một khu chung cư, con nói rằng nhà mình ở đó."
Hệ thống nhanh chóng nghĩ đến nhiều khả năng. Nếu nói có người đến đón, lễ tân chắc chắn sẽ chờ cho đến khi thấy Trà Trà được đón đi. Vì vậy, cách duy nhất là giả vờ về nhà.
Trà Trà bối rối hỏi: "Nhưng con không có nhà ở khu chung cư đó, làm sao mà giả vờ được?"
Hệ thống đáp: "Giả vờ thôi mà, con chỉ cần đi đến cổng khu chung cư, đợi lễ tân rời đi rồi con có thể tiếp tục đi tìm ba, hoặc vào bên trong rồi quay ra."
Trà Trà hiểu được phần nào, nhưng vẫn hỏi: "Thế con phải nói sao với chị ấy?"
Hệ thống... cảm thấy có chút bất lực, nhưng nghĩ lại Trà Trà mới hơn ba tuổi, thế này cũng là bình thường.
Thôi đành vậy, mình lại phải lo thêm một chút.
Trà Trà nhận được câu trả lời từ hệ thống, theo từng chữ mà hệ thống đã dạy: "Chị xinh đẹp ơi, nhà em ở gần đây, phiền chị đưa em về nhé!"
Lễ tân cười lắc đầu: "Không phiền chút nào."
Thế là Trà Trà, dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, đi đến cổng khu chung cư gần đó. Đến nơi, cô bé lại nói theo lời của hệ thống: "Chị xinh đẹp ơi, chị đưa em đến cổng là được rồi. Cảm ơn chị xinh đẹp!"
Nói xong, Trà Trà còn vẫy tay: "Tạm biệt chị xinh đẹp~"
Lễ tân hỏi: "Em có tự vào được không?"
Trà Trà gật đầu: "Được mà, em tự vào được."
Lễ tân nhìn khu chung cư, rồi đưa cho Trà Trà một ít đồ ăn vặt, cười nói: "Vậy chị đi nhé, tạm biệt~"
Đây là một khu chung cư cao cấp, chắc sẽ không có vấn đề gì. Lễ tân nghĩ không ngờ cô bé lại sống ở một nơi như thế này.
Nhưng khi nhớ lại chất liệu quần áo Trà Trà đang mặc và cách cư xử của cô bé, lễ tân cảm thấy điều đó cũng hợp lý. Trà Trà không giống như những đứa trẻ từ gia đình bình thường.
Chỉ là tại sao cô bé cứ khăng khăng gọi Phó Từ là ba thì vẫn là một điều khó hiểu.
Sau khi chào tạm biệt, Trà Trà đi về phía cổng khu chung cư. Khi lễ tân đã rẽ và khuất khỏi tầm nhìn, Trà Trà liền gọi hệ thống: "Xong rồi, chú Tiểu Bạch ơi, mau đưa Trà Trà đi tìm ba nhé!"
Hệ thống bắt đầu dẫn đường đến nhà Phó Từ:
"Nhà của ba con ở khá xa, con tính đi bằng cách nào?"
Trà Trà lắc đầu: "Con không biết, chú Tiểu Bạch ơi, con phải làm sao?"
Hệ thống cũng thấy khó xử. Nếu có tiền thì mọi chuyện đơn giản, chỉ cần bắt xe là xong.
Nhưng cả hệ thống lẫn Trà Trà đều mới đến thế giới này, không một xu dính túi, thì làm sao đi xe được?
Không lẽ phải dùng khuôn mặt đáng yêu của mình để đi nhờ sao?
Còn đi bộ thì lại càng không khả thi. Trà Trà chỉ là một cô bé ba tuổi, chân ngắn đã đành, mà quãng đường lại quá xa, đi bộ là điều không thể.