Trà Trà nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn trước mặt, mắt lấp lánh không rời. Chị lễ tân nhìn ánh mắt tham lam của cô bé mà không khỏi cười thầm.
Thì ra cô bé này là một nhóc háu ăn nữa.
Lại càng dễ thương hơn biết làm sao đây?!
Ôi trời ơi!
Chỉ muốn mang về nhà nuôi thôi!
Chị lễ tân kiên nhẫn chỉ dẫn Trà Trà cách ăn từng món.
"Cháu bóc như thế này—rồi chỗ này—sau đó thì..."
Trà Trà chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật gù cái đầu nhỏ của mình.
"Dạ, Trà Trà biết rồi!"
Chị lễ tân vuốt ve mái tóc mềm mượt của Trà Trà trước khi lưu luyến rời đi.
Ai da, phải quay lại làm việc tiếp thôi.
Trà Trà nhìn những món ăn vặt trước mắt, không thể kiềm chế được mà lên tiếng: "Đồ ngon, Trà Trà bắt đầu ăn nhé!"
Nói xong, cô bé lập tức bắt đầu ăn, vừa ăn vừa vui vẻ, cực kỳ tập trung.
Hệ thống: ...
Bé con ơi, con còn nhớ mình đến đây để tìm ba con không?
Hệ thống rất muốn nhắc nhở cô bé, nhưng lại sợ làm phiền hứng thú của cô bé.
Sau một hồi đấu tranh nội tâm, cuối cùng nó cũng đành nhượng bộ: "Trà Trà, con cứ ăn đi nhé, chú sẽ giúp con trông chừng. Khi nào ba con ra, chú sẽ gọi con, được không?"
Nói xong, hệ thống cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Bé con vẫn là nên chiều chuộng chút thì hơn.
Trà Trà vui vẻ đáp lại: "Dạ! Cảm ơn chú Tiểu Bạch! Chú là tuyệt nhất!"
Hệ thống nghe xong càng vui vẻ, giọng có chút đắc ý: "Đương nhiên rồi."
Thời gian trôi qua từng chút một, Trà Trà vẫn tiếp tục ăn một cách chậm rãi.
Chị lễ tân cũng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn xem có gì xảy ra không.
Đột nhiên, Trà Trà dừng động tác lại, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Hệ thống lập tức nhắc nhở: "Bé con, ba con sắp tới rồi."
Thực ra không cần hệ thống nhắc, cô bé đã cảm nhận được rồi
Nhưng Trà Trà vẫn rất ngoan ngoãn gật đầu, nhanh chóng dùng khăn giấy lau tay và miệng, sau đó dọn dẹp sạch sẽ rác trên bàn.
Dù gì chú Tiểu Bạch cũng đã dạy cho cô cách dùng thùng rác.
Cô bé đúng là một đứa trẻ sạch sẽ và ngoan ngoãn mà.
Lau dọn xong, cô bé liền nhanh chóng trèo xuống khỏi ghế sofa, chạy thẳng về một hướng.
Chị lễ tân vốn dĩ đã để ý nhìn Trà Trà thấy thế liền muốn bước tới chỗ cô bé.
Nhưng đã muộn rồi.
Cô chỉ biết đứng nhìn cô bé chạy về phía người đàn ông từ thang máy riêng bước ra, với dáng vẻ cao lớn, gương mặt lạnh lùng, và lập tức ôm lấy chân người đàn ông, giọng nói không giấu được niềm vui sướиɠ:
"Ba ơi! Trà Trà đã tìm thấy ba rồi!"
Chị lễ tân run tay làm chuột suýt chút nữa bấm nhầm nút đóng cửa sổ làm việc.
Gì cơ?!!
Ba?!!
Đây chẳng phải là tổng giám đốc sao?!!
Đây là con gái của tổng giám đốc?!!
Người mà mọi người đồn là lạnh lùng, không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào đến gần lại có một đứa con gái lớn như vậy?!!
Trời ơi!
Tin tức động trời gì thế này!!!
Chị lễ tân vẫn đang chìm trong sự kinh ngạc sâu sắc.
Những người xung quanh cũng lần lượt dừng lại nhìn cảnh tượng này.
Trà Trà thì vẫn ôm chặt lấy chân ba mình, hạnh phúc cọ cọ, "Trà Trà cuối cùng đã tìm thấy ba rồi!"
Nói xong, cô bé ngước đầu lên nhìn khuôn mặt của ba mình, đôi mắt sáng long lanh, khuôn mặt đáng yêu không giấu được niềm vui sướиɠ.
Tổng giám đốc Phó Từ bị ôm chặt chân vốn đã có khuôn mặt lạnh lùng, giờ càng thêm lạnh lùng hơn.
Anh cúi đầu nhìn cô bé đang ôm chặt chân mình và gọi anh là ba, đôi mắt lạnh như băng không hề có chút dao động.
Đứa trẻ này từ đâu đến mà lại nhận bừa ba như thế?
Cảm nhận được sự lạnh lẽo vô biên tỏa ra từ tổng giám đốc, trợ lý Đinh Duy lập tức căng thẳng.