Trong thoáng chốc, Cố Nguyên Chiêu chạm mắt với đối phương, cảm giác quen thuộc khó tả khiến nhóc không khỏi ngẩn người.
... Không nói có giống phiên bản thu nhỏ của nhóc hay không, nhưng đúng là rất giống nhóc khi trưởng thành.
Nếu không phải nhóc rất rõ bản thân chưa từng gần nữ sắc hay nam sắc, thì nhóc đã nghĩ đối phương là con riêng của mình rồi.
Cố Nguyên Chiêu mím môi, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của thanh niên, cho đến khi nghe thấy những tiếng gọi phấn khích bên cạnh "Ba của đứa bé ơi mau lại đây", "Con trai anh đợi anh lâu lắm rồi", còn thanh niên bên kia sau vài lần do dự thì dừng hẳn bước chân, như nghe thấy điều gì không thể tin được, ngây người ra, một ngón tay chậm rãi chỉ vào mình, khí chất lạnh lùng vỡ vụn hơn phân nửa, vẻ mặt ngơ ngác hiện rõ. Sau đó, Cố Nguyên Chiêu lập tức tỉnh táo lại, lạnh lùng quay mặt đi.
... Ngốc như vậy, chắc chắn không phải là ba của Thần Uyên Long Đế, Diễn Tông Kiếm Tôn ta đây!
Sau khi xác nhận đây là một trò hề, Cố Nguyên Chiêu ủ rũ không thèm nhìn nữa, quay sang suy nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi tình huống này, trở về Diễn Tông...
Tuy nhiên, ngay sau đó, cả người nhóc bị nhấc bổng lên, nhét thẳng vào vòng tay của người thanh niên xa lạ kia.
Cố Nguyên Chiêu mở to mắt, vùng vẫy đôi chân ngắn ngủn: Sao lại còn ép mua ép bán thế này!
Trong vòng tay xa lạ, cảm giác mất thăng bằng khiến Cố Nguyên Chiêu theo bản năng nắm chặt cổ áo của thanh niên để giữ thăng bằng, hai người, một lớn một nhỏ, nhìn nhau chằm chằm, đều ngơ ngác.
Thực ra, Thẩm Dữ Hòa thật sự đang rất ngơ ngác.
Cậu chỉ đơn giản ra ngoài mua đồ ăn, từ siêu thị bên cạnh trung tâm thương mại, một tay xách thịt, trứng, rau, tay kia xách nguyên lốc giấy vệ sinh đi ra, cậu quên mất dạo này trung tâm thương mại đang tổ chức Ngày hội Truyện tranh, từ xa nhìn thấy quảng trường náo nhiệt, thuộc tính "i" (hướng nội) của cậu bỗng dưng trỗi dậy. Nhưng xe máy điện của cậu lại đậu ở hướng đó, đành phải cắn răng lấy hết can đảm đi về phía ấy.
Đi được nửa đường, cậu nhìn thấy phía trước có vài cô gái mặc trang phục cosplay và một cậu bé trông rất dễ thương. Chứng kiến cậu bé làm động tác giống như đang bấm quyết vung kiếm, trông cực kỳ trẻ trâu, cậu không khỏi tê cả da đầu, can đảm tích tụ được đã vơi đi một nửa. Cậu rất muốn bỏ xe điện lại rồi chạy khỏi hiện trường, nhưng nếu làm vậy, cậu sẽ phải tốn thêm hai đồng khi đi xe buýt về nhà...
Đang do dự, mấy người kia bỗng nhiên đồng loạt nhìn về phía cậu, khiến Thẩm Dữ Hòa giật mình dừng bước.
Ngay sau đó, cậu nghe thấy họ nói những từ như "Bé con đây nè", "con trai đây nè", "con trai của anh" rồi chạy về phía mình, trong chớp mắt, trong lòng cậu đã có thêm một đứa trẻ.
Thẩm Dữ Hòa lộ vẻ kinh hoàng.
Ra ngoài mua đồ ăn, từ trên trời rơi xuống một đứa con trai?
Cậu, một người chưa từng yêu đương lần nào, lấy đâu ra con trai chứ!
Không hiểu sao bỗng dưng bị nhét một đứa trẻ vào lòng, cả người Thẩm Dữ Hòa ngơ ngác, cơ thể cứng đờ, nhưng theo bản năng, cậu vẫn vô thức điều chỉnh tư thế, chuyển hết đồ đang xách trên tay sang một bên, tay còn lại vững vàng ôm lấy đứa nhỏ đề phòng nhóc bị ngã xuống.
Trái ngược với vẻ bàng hoàng của Thẩm Dữ Hòa, tâm trạng lúc này của Cố Nguyên Chiêu có thể nói là vô cùng phức tạp.
Từ khi có ký ức, nhóc, Thần Uyên Long Đế được chúng tiên kính ngưỡng, quần ma thần phục, Kiếm Tôn của Diễn Tông, lần đầu tiên lại bị người ta ôm vào lòng như trẻ con thế này!
Không nói đến chuyện sau khi trở thành Kiếm Tôn không ai dám động đến nhóc, chỉ riêng hồi nhỏ, nhóc cũng chưa từng được trưởng bối nào ôm ấp. Xét cho cùng, từ lúc sinh ra nhóc đã không ba không mẹ, người trong làng lại ngu muội, cho rằng nhóc là sao chổi, thỉnh thoảng cho nhóc một miếng cơm ăn đã là tốt lắm rồi, lấy đâu ra tình thương? Ngay cả sau này bái nhập tiên môn, vì ban đầu tư chất không nổi bật nên sư trưởng cũng lạnh nhạt, cho đến khi huyết mạch của nhóc thức tỉnh...
Nghĩ kỹ lại, đây lại là lần đầu tiên nhóc được hưởng thụ hơi ấm xa lạ này.
Cảm giác ấm áp lan tỏa từ lớp áo mỏng manh, còn ấm áp hơn cả ánh nắng mùa hè, Cố Nguyên Chiêu ngượng nghịu cứng người lại, hai má ửng đỏ, không nhịn được ngước nhìn khuôn mặt của thanh niên. Khoảng cách gần hơn, nhóc cũng nhìn rõ dung mạo của đối phương hơn, nhìn từ xa thì lạnh lùng, nhìn gần lại chỉ thấy dịu dàng, trong ấn tượng của nhóc, cảm giác về người thân hẳn là như thế này.