Hôm nay ở vườn thú, khi hắn hỏi về Ngu mỹ nhân, nếu nàng tự ví mình như Ngu Cơ, để tuyên bố lòng trung thành không thay đổi của mình với hắn, hắn cũng sẽ gϊếŧ nàng.
Còn tối nay, ngay lúc này, trên án thư của hắn bày bản tình báo quân sự quan trọng nhất của Bắc Chiêu, nàng chỉ cần liếc mắt nhìn, hắn sẽ nhảy xuống, rồi tặng nàng một tội danh có ý định thông đồng với giặc.
Cuộc sống trong cung buồn chán, chỉ có thể dựa vào việc bắt lỗi người khác để tự vui, các đời quân chủ Bắc Chiêu đều có sở thích truyền thống này.
Uy quyền của quân vương khó lường, vốn không có tiêu chuẩn, chỉ cần người khác tuyệt đối sợ hãi và phục tùng.
Không ngờ, Ngu Sở Đại lại may mắn lạ thường, lần nào cũng có thể tránh được những lựa chọn sai lầm mà hắn âm thầm đặt ra, ngược lại còn làm hắn vui vẻ.
Đã như vậy, hắn sẽ phong thưởng cho nàng. Hiếm có người nào có thể khiến hắn không chán ghét mà nên thưởng.
Thuận theo hắn thì sống, chống lại hắn thì chết, còn việc thuận nghịch thế nào thì tùy thuộc vào tâm trạng của hắn.
Cao Long Khải nhìn chằm chằm vào kẻ may mắn thoát chết nhiều lần ở bên dưới, lúc này tâm trí nàng chỉ nghĩ đến điểm tâm, dường như đang cân nhắc có nên ăn hay không, do dự một lúc, cuối cùng cũng đưa ra bàn tay tội lỗi cầm một miếng, cắn từng miếng nhỏ, thỉnh thoảng liếc mắt về phía cửa, đề phòng có người đến.
Giống như một loài động vật ăn cỏ chậm chạp.
Hoàn toàn không phát hiện ra rằng phía sau đã có kẻ săn mồi rình rập.
Làn da nàng trắng nõn như tuyết, dưới ánh nến càng thêm mịn màng... Từ góc nhìn xiên phía trên xà ngang nơi hắn đang đứng, khi nhìn xuống cảnh đẹp trước ngực nàng hiện ra rõ mồn một. Vì được triệu đến để thị tẩm, nàng mặc trang phục mát mẻ, căn bản không che chắn được, muốn che đậy nhưng thỉnh thoảng lại vô tình hở ra khi ăn.
Ánh mắt Cao Long Khải tối sầm lại, thân hình nàng quả thực rất đẹp. Khi ôm nàng ở vườn thú, nàng nhẹ như một đám mây, cả người không có mấy lạng thịt, toàn bộ đều tập trung ở đó.
Thấy Ngu Sở Đại dần dần thả lỏng, ăn càng lúc càng chậm rãi, Cao Long Khải liền nảy sinh ý định trêu chọc nàng, hắn cúi đầu tùy tiện kéo một viên đá quý trên vạt áo của mình, dùng đầu ngón tay bắn về phía cửa tẩm điện.
Sức mạnh ngón tay của hắn kinh người, viên đá quý đập mạnh vào đầu con thú bằng đồng ở cửa, phát ra tiếng kêu giòn tan.
Ngu Sở Đại nghe thấy tiếng động, đôi mắt lim dim bỗng sáng lên. Nàng nhanh chóng nhét nửa miếng bánh còn lại vào miệng, hai má phồng lên giống như một con sóc, nàng nhai vài miếng rồi nuốt ừng ực, rót một cốc trà súc miệng, sau đó mới giơ tay phủi sạch vụn bánh trên miệng.
Cao Long Khải khẽ cười một tiếng, lật cửa sổ ra ngoài không một tiếng động.
Đến khi hắn đi từ cửa chính vào, Ngu Sở Đại đã thu dọn mọi thứ xong xuôi, ngay cả chăn cũng đã trải lại trên giường, cung kính đứng bên giường, hành lễ đón hắn.
"Nô tỳ cung nghênh bệ hạ, bệ hạ vạn an." Khi nàng hành lễ, thân hình uyển chuyển, giọng nói dịu dàng, cử chỉ đều tuân theo lễ nghi, không hề thấy dáng vẻ thèm ăn lười biếng như vừa rồi.
Cao Long Khải cố tình bắt bẻ: "Cung nữ tự xưng là nô tỳ, ngươi là cung phi, chẳng lẽ không nên tự xưng là thϊếp thân?"
Ngu Sở Đại chủ trương nghe lời, thậm chí không giải thích một câu, trực tiếp đổi lời chào lại: "Thϊếp thân cung nghênh bệ hạ, bệ hạ vạn an." Nàng thực sự giấu một chút tâm tư nhỏ - không muốn thị tẩm, ít nhất là khi đến kỳ kinh nguyệt không muốn huyết chiến với người khác, xưng là nô tỳ để giữ khoảng cách.