Ngu Sở Đại: "…" Lo thì rất lo, nhưng không hề nhớ nhung, xin đừng bịa đặt.
Trương Thái Điền sai người đưa Ngu Sở Đại về Hợp Hoan Uyển, nói: "Chốc nữa sẽ có người đến hầu hạ mỹ nhân, mỹ nhân hãy về nghỉ ngơi trước, đợi một lát."
Ngu Sở Đại: "Cảm ơn Trương công công."
Lại là một ngày tuyệt vọng, nhưng vẫn phải giữ lễ nghĩa và mỉm cười.
Ngu Sở Đại trở về Hợp Hoan Uyển, trong viện đã có năm người chờ sẵn, một ma ma lớn tuổi và bốn cung nữ trẻ.
Ma ma tiến lên, khom người hành lễ, nói: "Chúc mừng Ngu mỹ nhân được sủng ái, nô tì là ma ma dạy dỗ, đặc biệt đến để trang điểm cho mỹ nhân và dạy người quy củ hầu hạ."
Ngu Sở Đại lễ phép đáp lại, trong lòng thầm nghĩ tin tức trong cung truyền đi thật nhanh, hiệu suất cũng cao đến kỳ lạ, người đến còn nhanh hơn cả nàng.
Ma ma dạy dỗ làm việc nhanh nhẹn, lập tức sắp xếp nhiệm vụ cho bốn cung nữ. Mọi người đều làm việc của mình, trật tự rõ ràng.
Còn Ngu Sở Đại thì trở thành một đạo cụ không cần làm gì, chỉ cần nghe lời và để người ta tùy ý sắp đặt.
Chỉ riêng việc tắm rửa đã tắm cho nàng ba lượt, theo cách tắm rửa này, một miếng thịt lợn cũng có thể được những người này đánh bóng đến sáng loáng.
Sau khi tắm xong bằng nước hoa hồng, làn da vốn trắng mịn của nàng càng thêm căng mọng, mịn màng như trẻ sơ sinh.
Tóc cũng được làm rất lâu, sau khi gội sạch sẽ dùng than và quạt để sấy khô, rồi búi tóc lên.
Trên mặt được trang điểm nhẹ nhàng, không lộ dấu vết nhưng khiến khí sắc hồng hào.
Ngu Sở Đại rất thích kiểu trang điểm này, ngũ quan của nàng tuy tinh xảo nhưng vì bệnh cũ nên sắc mặt hơi tái, môi nhợt nhạt. Khi ở nhà, nàng cũng thích thoa chút phấn son, nhìn mình thấy thoải mái, phụ mẫu cũng không nhìn sắc mặt mà lo lắng nàng yếu ớt.
Những việc này khá tốn công sức, làm xong thì đã đến hoàng hôn.
Ma ma dạy dỗ lại gấp rút huấn luyện nàng về các chi tiết như bước đi, dáng vẻ, hành lễ.
Ngu Sở Đại xuất thân từ gia đình danh giá, tuy ở nhà có phần tùy tiện nhưng từ nhỏ đã được tiếp xúc với những lễ nghi cơ bản, cử chỉ dịu dàng, uyển chuyển, nên học rất nhanh, ma ma dạy dỗ rất hài lòng.
Những việc này đều đã hoàn thành, đến phần quan trọng nhất.
Ma ma dạy dỗ lấy ra một cuộn tranh đưa cho Ngu Sở Đại, dặn dò: "Mỹ nhân phải xem kỹ, nếu bây giờ không học cho tốt, lát nữa hầu hạ bệ hạ không tốt, chọc giận thánh thượng thì sẽ…"
Mọi người đều rất hiểu tính tình của Cao Long Khải, không cần nói nhiều lời khó nghe.
"Vâng, cảm ơn ma ma."
Ngu Sở Đại nhận lấy cuộn tranh, trên mặt giả vờ nghiêm trang nhưng trong lòng rất mong đợi.
Đây chính là xuân cung đồ trong truyền thuyết sao?
Trước đây, khi nàng nói chuyện riêng với tẩu tẩu, tẩu tẩu có nhắc đến trong của hồi môn có thứ này, nàng rất tò mò nhưng dù có nài nỉ thế nào thì tẩu tẩu cũng không chịu cho nàng xem, nói là sợ dạy hư nàng, nhất định phải đợi đến khi nàng xuất giá mới chịu tặng.
Không ngờ hôm nay lại bất ngờ được một cuộn.
Nàng vừa xấu hổ vừa tò mò, mở ra xem, lật liên tục mấy trang nhưng càng lật càng thấy chẳng có gì thú vị.
Nói thế nào nhỉ, có thể không phải bản thân cuốn tranh này không thú vị, mà là so với những hình ảnh trong đầu Nam Huệ Đế và công tử học sĩ thì những thứ trên tranh này quá đỗi bình thường.