Khánh Hòa công chúa thấy vậy rất tức giận, nàng ta không dám trêu chọc Bích Phương ma ma nhưng không sợ con ma bệnh ốm yếu sắp chết này, cười lạnh một tiếng, trách móc: "Ngu Sở Đại, ngươi đúng là giỏi lắm. Mọi người đều muốn tranh luận hợp lý, giành lấy chút thể diện. Ngươi thì hay rồi, giả vờ ngoan ngoãn, giả vờ thanh cao như vậy cho ai xem?"
Ngu Sở Đại biết Khánh Hòa công chúa đang mượn nàng trút giận, còn muốn khơi dậy cơn thịnh nộ của mọi người. Nàng quay đầu hỏi nàng ta: "Công chúa nói đúng, cho dù ta có giả vờ thanh cao đi chăng nữa. Công chúa có muốn cùng đi không? Mọi người có thể cùng nhau thanh cao."
"Ngươi—"
Công chúa Khánh Hòa bị lời nói bất thường của Ngu Sở Đại làm nghẹn họng, Hợp Hoan Uyển, nghe như một cái sân hoang chứ không phải cung điện đàng hoàng. Nàng ta lớn lên trong cung, hiểu rõ vị trí cung điện ảnh hưởng đến ân sủng, nơi quá xa hoàng đế thì hoàng đế sẽ chẳng nhớ đến, đi dạo cũng chẳng đến đó. Nàng ta chỉ muốn tát vào mặt Ngu Sở Đại chứ không muốn đánh cược tiền đồ chuyển đến nơi hẻo lánh, càng không muốn ở chung phòng với một kẻ ốm yếu.
Thấy công chúa Khánh Hòa không nói gì nữa, Ngu Sở Đại đeo hộp thuốc lên lưng, cầm hành lý, theo tiểu thái giám đến Hợp Hoan Uyển.
Đám cung nữ phía sau vẫn tiếp tục cãi cọ, mặc cả, dù đã định ở chung nhưng việc chung phòng với ai thì có lẽ lại phải tranh cãi một trận lớn.
Tiểu thái giám dẫn đường tự xưng là Tiểu Thọ Tử, đi phía trước, thấy Ngu Sở Đại yếu đuối như liễu rủ trước gió, liền chủ động cầm lấy hành lý trong tay nàng. Ngu Sở Đại lấy một thỏi bạc đưa cho Tiểu Thọ Tử, y cười tươi như hoa, nói cũng nhiều hơn, nhiệt tình giới thiệu về hậu cung.
Hậu cung Bắc Triệu có thứ bậc nghiêm ngặt và phức tạp.
Dưới Hoàng Hậu có một Hoàng quý phi, hai quý phi, bốn phi, sáu quý tần. Dưới nữa là tần, chiêu nghi, quý nhân mỗi bậc chín người, mỹ nhân và tài nhân mỗi bậc hai mươi bảy người, ngự nữ tám mươi mốt người, còn cung nữ thì không giới hạn số lượng.
Mà hiện nay, hậu cung đông nhất chính là cung nữ. Những nữ tử Nam Huệ như bọn họ đều là cung nữ, hay nhóm nữ tử được tuyển vào cung trước đó cũng vậy.
Cả hậu cung có đến hơn trăm cung nữ nhưng ngay cả ngự nữ cao hơn một bậc cũng ít ỏi đáng thương, phi tần cao cấp thì chỉ có một người, được phong là Đức phi.
Như vậy có thể thấy, Cao Long Khải là người khó chiều đến mức nào, và việc thăng tiến trong hậu cung Bắc Chiêu khó khăn ra sao.
So với hậu cung của Nam Huệ Đế thì hoàn toàn khác, nơi đó phong phi chẳng khác nào phân phát quà. Riêng h quý phi đã có hơn mười người, đãi ngộ xa hoa. Ngu Hữu Sử và những người khác thường vì thế mà cố gắng ngăn cản, nói rằng chi tiêu hậu cung quá lớn, đề nghị Nam Huệ Đế cắt giảm tiết kiệm.
Nam Huệ Đế nghe xong liền phạt bổng lộc của các đại thần tấu can trong nửa năm, lấy số tiền đó lại phong tước thêm mấy quý phi.
Một Nam một Bắc, đều là những kẻ điên cuồng cực đoan.
Đi một lúc lâu mới đến Hợp Hoan Uyển, hai cây trơ trụi cùng một căn nhà, khắp nơi đều lộ rõ sự thảm hại của thân phận cung nữ thấp hèn.
Sư nhiều cháo ít, lại còn tranh sủng với Cao Long Khải, trước tiên phải có mạng cứng.
Rất không thích hợp với Ngu Sở Đại.
Trên đời không có việc gì khó, chỉ cần chịu từ bỏ.