Ngu Sở Đại nhìn Cao Long Khải, hai chân mềm nhũn.
Trước đây đã nghe nói Cao Long Khải có tính tình kỳ quặc, không ngờ lại kỳ quái đến mức này.
Nam hôn Bắc điên, nàng tưởng là để thuận miệng gieo vần, không ngờ người bịa ra lời này lại nghiêm túc một cách kỳ lạ.
Hóa ra, hôn quân có nghĩa là háo sắc.
Còn kẻ điên có nghĩa là thích gϊếŧ người, hay gϊếŧ người một cách đẫm máu.
Hôm nay nàng mới biết thì có phải đã quá muộn rồi không?
Trên đường đi, nàng đã tự xây dựng cho mình một tư tưởng là mỹ nhân họa thủy. Nhưng bây giờ xem ra, sở trường của nàng và sở thích của hắn, một chút cũng không ăn nhập, cho dù là mỹ nhân thì mạng cũng chỉ đủ cho tên điên này gϊếŧ một lần.
Nỗi kinh hoàng của những cô gái Nam Huệ trong điện không ngừng gia tăng lan rộng, đến lượt Ngu Sở Đại, đó là sự tấn công cảm xúc hỗn hợp của hơn hai mươi người, cho dù nàng có thể điều chỉnh tâm trạng đến đâu cũng không chịu nổi.
Đầu nàng đau nhức, tim đập loạn.
Ngu Sở Đại quan sát xung quanh, trên mặt đất toàn là máu, thậm chí còn có cả chân tay đứt lìa và đao kiếm, nếu ngã xuống, toàn thân sẽ dính đầy máu và thịt người, thậm chí còn bị đao kiếm cứa vào.
Hơn nữa nếu ngất xỉu ở đây, biết đâu sẽ bị đóng gói cùng với xác chết ném vào bãi tha ma, hoặc tên hôn quân điên khùng kia lại ra lệnh đốt thành tro thì cũng chưa biết chừng.
Không dám ngất, một chút cũng không dám.
Tay Ngu Sở Đại run rẩy sờ vào túi, lại nhét một viên thuốc trợ tim vào miệng.
Nhanh chóng nghĩ đến thần tượng của mình, rồi điều chỉnh tâm trạng.
Độn phu tử, cá muối sống, mặt không đổi sắc, tâm thái bình thản.
Không sao, nàng vẫn có thể chịu đựng được.
Ánh mắt Cao Long Khải như chim ưng bắt được động tác nhỏ của Ngu Sở Đại.
Người phụ nữ đó... đang ăn kẹo sao?
Ngu Sở Đại cứ đứng trơ ra như vậy, tuyệt vọng nhìn thấy bàn tay phải dính đầy máu của Cao Long Khải từ từ giơ lên, giơ ngón trỏ ra, rồi chỉ về phía mình.
!!! Cứu mạng!!!
Chỉ với một cái chỉ tay như vậy, cho dù Ngu Sở Đại trong thời gian ngắn đã nuốt hai viên thuốc trợ tim phòng ngừa bất trắc cũng không chịu nổi. Hai chân mềm nhũn, nàng lập tức muốn quỳ xuống gọi Cao Long Khải là cha.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, sắc mặt Cao Long Khải đột nhiên thay đổi lớn.
Trán hắn nổi gân xanh, nhíu mày, đè lên mắt, trong chốc lát gân xanh trên cổ cũng nổi lên, giống như quỷ dữ nhập vào.
"Nhanh lên! Truyền thái y! Bệ hạ lại phát bệnh rồi!"
Giọng nói của lão thái giám bên cạnh sắc nhọn, đỡ Cao Long Khải đi về phía hậu điện.
Cả cung điện trở nên bận rộn, không có thời gian để ý đến đám cống nữ ngoại quốc này.
Một lúc lâu sau, một bà ma ma từ hậu điện đi ra dẫn theo những cô gái Nam Huệ rời khỏi đại điện, đi về phía hậu cung.
Hoàng cung Bắc Chiêu rộng lớn, cung điện nhiều vô số kể, hơn nữa địa hình bên trong phức tạp. Một nhóm người theo ma ma đi lòng vòng khắp nơi, mãi đến khi mặt trời lặn, những tia nắng cuối cùng bị thiêu đốt mới đến được khu vực hậu cung, rồi dừng lại.
Biểu cảm của ma ma giống như thái giám dẫn đường lúc nãy, lạnh lùng nghiêm túc, như thể cả hoàng cung Bắc Chiêu đều được đào tạo thống nhất.
Giọng bà hùng hồn, nói: "Bệ hạ không khỏe, hôm nay không có thời gian tiếp các vị tài nữ. Mọi người trong cung đều gọi ta là Bích Phương ma ma, ta sẽ phụ trách chỗ ở của các vị. Trời đã tối, hôm nay không thể nói kỹ quy củ cho các vị tiểu chủ, mọi người chỉ cần nhớ rằng, quy củ trong cung Bắc Chiêu rất nghiêm ngặt, cẩn thận lời nói hành động, mọi chuyện nghe theo sự sắp xếp của ta là được."