Thiên Hồi cuộn tròn người lại, nhớ về khoảnh khắc Hoa Ăn Thịt Người khổng lồ xuất hiện, cùng với giọng nói rất giống Nam Đình Cận.
Cậu dần dần chìm vào giấc ngủ, hơi thở yếu ớt trở nên đều đều.
Nửa đêm, Quả Ớt tỉnh dậy một lần.
Nó cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, xác nhận an toàn mới nhắm mắt trở lại.
-
Ngày hôm sau, Thiên Hồi bị tiếng thông báo của trò chơi đánh thức.
Cậu mơ màng mở mắt, giao diện liên tục hiện lên thông báo.
[ Trạng thái cực kỳ nguy hiểm! ][ Trạng thái cực kỳ nguy hiểm! ]
Thiên Hồi vội vàng ngồi dậy, phát hiện Quả Ớt vốn nên nằm trong lòng đã biến mất, Bải Cải thì lặng lẽ ngồi xổm bên cạnh.
Tấm ván chặn lối vào có dấu hiệu bị xê dịch, một tia sáng từ bên ngoài lọt vào.
Thiên Hồi vội vàng chui ra khỏi lối vào, liền phát hiện Quả Ớt đang ngồi trên tảng đá trước tủ, nó quay đầu nhìn lại, ánh mắt dường như đang nói: Sao giờ mới dậy.
Thiên Hồi ngẩng đầu nhìn trời, hình như đã giữa trưa rồi.
Cậu không cảm thấy đói lắm, nhưng trạng thái tổng thể rất tệ, ngủ dậy chỉ thấy mệt mỏi hơn.
Bắp Cải đi theo Thiên Hồi ra ngoài, đưa tay nắm chặt một mảnh vải ở ống quần của cậu.
Thiên Hồi mở hệ thống cây, trạng thái của Quả Ớt và Bắp Cải đều là đói.
Họ phải nhanh chóng tìm thức ăn mới được.
Xung quanh tạm thời không có tang thi đến gần, Thiên Hồi tắt trò chơi, bế hai thực vật lên.
Trò chơi lại đưa ra hướng dẫn, cậu cầm theo dao găm và đi theo hướng đó.
Tuy nhiên sau khi vào rừng, Thiên Hồi đi thẳng về phía trước hơn hai mươi phút, nhưng dọc đường không tìm thấy bất kỳ thức ăn và nước uống nào.
Điểm đến là theo hướng này, do đó rất có thể là con suối nhỏ ngày hôm qua, nhưng sau đó Thiên Hồi đi thì lại bị tang thi đuổi theo, vì thế đã chạy cách đó khá xa.
Nếu muốn quay lại chỗ đó, cậu e rằng đi được nửa đường thì sẽ không chịu nổi nữa.
Thiên Hồi choáng váng đầu óc, phải dừng lại nghỉ hai lần.
Bắp Cải Tí Hon rất lo cho cậu nhưng lại không biết phải làm sao, Quả Ớt lại càng không giúp được gì nhiều.
Trái cây hôm qua không còn một chút nào, Thiên Hồi mở cửa hàng, nhìn số tiền bằng không của mình.
Cậu vẫn đánh giá quá cao bản thân rồi...
Hôm qua quá thuận lợi, khiến cậu hiểu lầm về tất cả những điều này, trong một môi trường như tận thế thì thức ăn và nước uống làm sao có thể kiếm được dễ dàng như vậy.
Biết thế hôm qua cậu đã không mua thuốc trước.
Thiên Hồi vừa hối hận vừa tự trách, cậu vịn vào thân cây ngồi xổm xuống, cúi đầu nói với hai thực vật: "Hay là, hai em..."
Quả Ớt đi đứng bất tiện nhưng có thể trốn trước, Bắp Cải Tí Hon thì không cần phải đi theo cậu nữa.
Hiểu được ý của Thiên Hồi, Quả Ớt quay đầu bỏ chạy.
Nó lăn vào bụi cỏ, dùng hai tay chống đỡ cơ thể, trượt về phía trước một đoạn ngắn.
Bắp Cải Tí Hon ở sát bên Thiên Hồi không nhúc nhích, khẽ rên ư ử.
Lúc này, Quả Ớt đang cố gắng lăn thì đột nhiên dừng lại.
Nó ngẩng đầu, biểu cảm trở nên cảnh giác.
Mỗi lần nó phản ứng như vậy thì chứng tỏ xung quanh có biến động.
Thiên Hồi cũng lắng nghe kỹ, có tiếng động loáng thoáng vang lên từ một hướng, giống như tiếng của tang thi.
Phản ứng đầu tiên của cậu là phải đi khỏi đây ngay, nhưng vừa đứng dậy thì cậu lại do dự.
Gϊếŧ tang thi có thể nhận được tiền, trong cửa hàng có thức ăn và nước uống.
Hay là... thử một lần xem sao.
Thiên Hồi nhìn con dao găm trong tay, do dự giữa việc bỏ chạy đến nơi khác và thử gϊếŧ một con tang thi.
Đúng lúc cậu đang do dự thì tiếng gầm gừ của tang thi đã đến gần, nghe như đang rất tức giận.
Quả Ớt rất thức thời, "sột soạt" lăn trở lại.
Thiên Hồi lại cúi người xuống, cẩn thận dò xét xung quanh.
Ở cuối tầm mắt, một con tang thi vô cùng quen thuộc xuất hiện trong rừng.
Trên mặt tang thi có một vết sẹo do bị cháy, các đặc điểm khác rất rõ ràng, chính là con mà Thiên Hồi đã gặp hôm qua.
Lúc này nó đang túm lấy một Dây Leo, giãy giụa dùng sức giật mạnh.
Hình như Dây Leo cũng là một loại thực vật biến dị, phần đuôi quấn chặt quanh cổ tang thi, đang muốn gϊếŧ chết nó.
Nhưng Dây Leo không đủ to khỏe, chỉ có thể cố gắng chống đỡ và không cho tang thi phun ra chất dịch ăn mòn từ trong miệng.
Sức của tang thi rất mạnh, trong nháy mắt đã giật đứt đuôi Dây Leo.
Dây Leo run lên, chịu đựng cơn đau muốn leo lên cành cây để chạy trốn, nhưng lại bị tang thi túm lấy.
Trong mắt tang thi, thực vật biến dị biết cử động cũng có thể lấp đầy bụng.
Hơn nữa Dây Leo kia đã chọc giận tang thi, nếu không phải bị Dây Leo đó quấn quanh cổ và cánh tay thì nó đã sớm gặm sạch thực vật cấp thấp này rồi.
Thiên Hồi nhìn thấy cảnh này, liền nắm chặt dao găm chuẩn bị tiến lại gần.
Cậu không có thời gian suy nghĩ nhiều, nếu con tang thi này tạm thời đang bị Dây Leo quấn lấy thì vẫn có cơ hội lớn để gϊếŧ nó.
Trò chơi lại nhắc nhở một lần là trạng thái đang cực kỳ nguy hiểm, Thiên Hồi cố gắng vực dậy tinh thần.
Vẫn chưa tìm thấy Hoa Ăn Thịt Người và Nam Đình Cận, cậu không muốn chết, càng không muốn ngồi im chờ chết.
Bắp Cải Tí Hon bám sát bên cạnh, Thiên Hồi bế nó lên rồi nhét vào túi áo.