Nhật Ký Xuyên Sách Của NPC Tiểu Tang Thi

Chương 10

Quả Ớt không hề giảm bớt cảnh giác, nhìn con phố hoang tàn đang lúc càng xa.

Hai mươi phút sau, Thiên Hồi đi vào một khu rừng, tìm thấy một con suối nhỏ trong vắt.

Cậu đã chịu hết nổi, gần như ngã quỵ trước dòng suối, cố gắng điều hòa nhịp thở.

Quả Ớt lại tìm được cơ hội thứ hai, nó lăn hai vòng, nhưng lại bị Thiên Hồi tóm về.

"Đừng chạy lung tung..." Thiên Hồi quan sát xung quanh, trên mặt vẫn còn vẻ lo lắng.

Trò chơi dường như đã xác nhận kí chủ là người mới, do đó chủ động bật lên cửa sổ, nhắc nhở [Vui lòng không nán lại quá lâu tại tọa độ có môi trường tốt].

Rừng cây thường là nơi ẩn náu của thực vật biến dị, Thiên Hồi xông vào một cách liều lĩnh như thế thì có thể sẽ bị tấn công, hơn nữa còn có tang thi cấp trung và cấp cao có ý định săn bắt thực vật lảng vảng quanh đây.

Nhưng nếu rời khỏi rừng cây thì đống đổ nát của thành phố lại là nơi trú ngụ của bầy tang thi.

Hay nói đúng hơn, trong giai đoạn tận thế nguy hiểm này, không nơi nào là an toàn cả.

Nước suối trong vắt, lại là điểm đến mà trò chơi chỉ dẫn, nên chắc là sẽ không độc.

Thiên Hồi nhặt một chiếc lá cây, múc nước suối uống vài ngụm.

Được bổ sung nước, cậu lập tức cảm thấy dễ thở hơn một chút, tinh thần cũng hồi phục phần nào.

Thiên Hồi mở bảng trạng thái, thấy "Cực kỳ nguy hiểm" đã chuyển thành "Nguy hiểm", vẫn cần phải ăn.

Cậu tắt giao diện, dùng lá cây múc nước rồi đưa đến miệng Quả Ớt.

Quả Ớt nhìn chiếc lá, lại nhìn Thiên Hồi, quay đầu không uống.

Thiên Hồi tưởng nó không khát nên không ép, dùng tay áo thấm nước lau mặt.

Cậu lại ôm Quả Ớt, chuẩn bị đi tìm thức ăn gần đó.

Trước đây ở sân nhỏ, Thiên Hồi ăn cùng các loài thực vật mỗi ngày, thức ăn thường là một số loại trái cây và rau củ thông thường.

Khu rừng này trông có vẻ rộng lớn, có thể tìm được một cây rau dại cũng tốt rồi.

Thiên Hồi nhìn về phía khu rừng rậm rạp vắng vẻ, nắm chặt con dao găm trong tay rồi bước về phía trước.

Lúc này Quả Ớt lại cuộn tròn, ánh mắt có phần sợ hãi.

Nó có thể đoán được quanh đây từng là lãnh địa của một loài thực vật có năng lực mạnh mẽ khác, rất có thể là cấp đặc biệt.

Mùi không nồng lắm, có thể đã rời đi một khoảng thời gian rồi, nhưng cũng có thể quay lại bất cứ lúc nào, trước khi mùi hương này hoàn toàn biến mất thì thực vật nhút nhát sẽ không dám đặt chân đến.

Song Thiên Hồi lại không hề hay biết, cậu đi về phía trước một đoạn, vận may của cậu rất tốt, rất nhanh đã tìm thấy một cây ăn quả.

Cậu vừa hái được hai quả màu cam, Quả Ớt đột nhiên kêu "wu wu" vài tiếng.

Cùng với tiếng động lạ "rắc rắc" vang lên, cỏ dại và lá rụng bị những bước chân nặng nề giẫm đạp.

Lòng Thiên Hồi chùng xuống, cậu quay đầu nhìn lại, lại là một con tang thi.

Khuôn mặt con tang thi này bị thương nghiêm trọng, tai rất to, nhãn cầu đỏ au sưng phồng lên, thân hình cường tráng hơn rất nhiều, rõ ràng thực lực không cùng đẳng cấp với những con gặp trước đó.

Nó nhìn chằm chằm vào Thiên Hồi và cả Quả Ớt trong tay cậu, đáy mắt tràn đầy sự thèm khát tham lam.

Thiên Hồi không chút do dự, ôm Quả Ớt và hai quả vừa hái được quay đầu bỏ chạy.

Cậu tự biết không thể đánh lại, xung quanh là rừng cây rậm rạp, có lẽ vẫn còn cơ hội trốn thoát.

Thấy con mồi bỏ chạy, con tang thi cấp trung sải bước đuổi theo.

Khứu giác và thị lực của nó không tốt, nhưng thính giác lại rất tốt, đồng thời còn phun ra từ trong miệng vài đám chất lỏng màu xanh lá cây dính nhớp, cố gắng bắn trúng Thiên Hồi.

Trò chơi kịp thời bật lên lời nhắc [Vui lòng chú ý né tránh vật thể lạ được ném tới].

Thiên Hồi cũng nghe thấy động tĩnh, cậu chạy tới chạy lui giữa rừng cây, tập trung chọn những vị trí hẹp.

Vài cú tấn công liên tiếp của con tang thi đều bị thân cây và cành cây chặn lại, nó dần mất kiên nhẫn, phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ trầm đυ.c, nhưng vẫn tiếp tục đuổi theo không bỏ.

Quả Ớt thò đầu ra khỏi cánh tay Thiên Hồi nhìn xung quanh, có hơi do dự.

Thực ra nó vẫn chưa muốn chết sớm như vậy, hiện tại xem ra việc tiếp tục đi theo Thiên Hồi là lựa chọn tốt nhất, ít nhất cậu sẽ không ăn thịt nó.

Hơn nữa rất kỳ lạ, từ sau khi tỉnh dậy thì cơ thể nó vẫn luôn trong quá trình hồi phục, vết thương cũng không còn đau nữa.

Quả Ớt do dự một lát, nhìn chằm chằm vào quỹ đạo di chuyển của con tang thi phía sau.

Nó phồng má, chọn đúng thời cơ, bỗng phun ra một hạt ớt.

Hạt ớt to cỡ lòng bàn tay, đập chính xác vào mặt con tang thi, lập tức phát ra tiếng "xèo xèo" của da thịt bị cháy.

Thiên Hồi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của con tang thi, nhưng cậu không dám lơ là chút nào, nhanh chóng chui vào rừng rậm.

Cậu cứ cắm đầu chạy về phía trước, cho đến khi một giao diện tin nhắn hiện ra trước mắt.

[Chúc mừng bạn đã trốn thoát thành công khỏi mười con tang thi! Nhận được danh hiệu "Tiểu cao thủ sinh tồn sơ cấp"! Phần thưởng đã được gửi vào tài khoản~]