Nhật Ký Xuyên Sách Của NPC Tiểu Tang Thi

Chương 9

-

Ở một bên khác, trong khu rừng rậm cách con đường hoang vắng khá xa.

Bảy tám dị năng giả chia thành hai đội, ánh mắt nhìn đối phương đều không mấy thiện cảm

"Ngài Văn đã trả thù lao mà các người lại làm việc như vậy sao?"

Ánh mắt của Lương Giới lướt qua phía đối diện, lạnh lùng lên tiếng: "Để mất dấu vết của Hoa Ăn Thịt Người, còn gây nhiễu nhiệm vụ bên chúng tôi."

Mục tiêu của hai bên không giống nhau, họ phụ trách truy đuổi Ớt Xanh đang bỏ trốn, còn căn cứ Hắc Tích Sơn Cơ nhận tiền, phụ trách bắt Hoa Ăn Thịt Người.

Tình cờ Hoa Ăn Thịt Người cũng xuất hiện gần đó, căn cứ Hắc Tích Sơn Cơ lại đến muộn một bước, còn để nó chạy mất, lại còn truyền tín hiệu tọa độ sai.

Chỉ cần trong phạm vi thì tín hiệu có thể được tất cả mọi người nhận được, vì vậy nhóm Lương Giới bị đánh lạc hướng, bị làm chậm tiến trình tìm kiếm.

"Ai mà biết các người cũng ở đây."

Người đứng đầu bên kia là một gã cao gầy đen nhẻm, gã ngoáy ngoáy lỗ tai, thờ ơ nói: "Mất thì mất, có lẽ nó đã chết rồi."

"Ngài Văn muốn bắt sống," Lương Giới nhịn cơn giận: "Anh là đội trưởng? Nếu đã gặp nhau rồi thì lát nữa hãy làm theo sự sắp xếp của tôi..."

Gã cao gầy nhếch mép: "Anh là cái thá gì mà dám ra lệnh cho tôi?"

Hai đội giương cung bạt kiếm, bỗng dưng gã cao gầy lại biến sắc.

Gã nhìn về phía sau Lương Giới, khí thế lập tức giảm đi rất nhiều.

Lương Giới quay đầu lại, trong rừng cây không xa có một người đàn ông đang đứng.

Anh ta hơi nhíu mày, nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, khách sáo nói: "Thì ra anh cũng ở đây."

Đợi người đàn ông đi về phía này, Lương Giới lặng lẽ lùi nửa bước.

Dù chỉ gặp mặt một lần, anh ta cũng có thể nhận ra đối phương ngay lập tức.

Gã cao gầy lúc nãy cúi đầu khép nép, cung kính gọi: "Thủ lĩnh."

….Là Thủ lĩnh căn cứ Hắc Tích Sơn Cơ, Nam Đình Cận.

Nam Đình Cận từ từ bước đến gần, ánh mắt lướt qua Lương Giới.

Ánh mắt này như một vật sống, bị dị năng giả có thực lực cao hơn nhiều nhìn chằm chằm, cảm giác áp bức cực mạnh khiến lưng Lương Giới căng cứng người.

Tiếp đó, anh ta thấy vạt áo của Nam Đình Cận dính máu, trong tay có hai viên tinh hạch.

Vết máu còn mới, trước khi đến đây, hẳn Nam Đình Cận vừa mới gϊếŧ hai con tang thi cấp cao.

Nhận ra điều này, Lương Giới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Căn cứ Hắc Tích Sơn Cơ chỉ nhận dị năng giả, bên trong đa phần là một đám tàn ác như thổ phỉ.

Người có thể làm thủ lĩnh căn cứ này, chỉ nghĩ thôi cũng biết là người như thế nào.

Máu lạnh tàn bạo,vui buồn thất thường, coi việc gϊếŧ chóc là thú vui, đều là những từ dùng để miêu tả Nam Đình Cận.

Trong mắt hắn, con người và tang thi đa phần chẳng khác gì nhau, người thường và dị năng giả chết dưới tay hắn cũng không ít.

Mà hắn vừa mới gϊếŧ hai con tang thi cấp cao, nên có lẽ tâm trạng cũng không tệ lắm.

Nam Đình Cận cởi bỏ đôi găng tay dính máu cùng với tinh hạch rồi tiện tay ném ra ngoài, gã cao gầy vội vàng tiến lên đón lấy.

Hắn khẽ nâng mắt, mở miệng nói một cách lạnh nhạt: "Đi thôi."

Gã cao gầy đáp một tiếng, cùng với những người còn lại theo Nam Đình Cận rời đi.

Lương Giới nhìn theo bóng dáng bọn họ khuất xa, đứng im tại chỗ.

Cấp dưới lên tiếng hỏi: "Đội trưởng?"

Lương Giới dời mắt: "Tránh xa bọn họ ra."

...

Con dao găm được cung cấp trong trò chơi tuy là vũ khí sơ cấp, nhưng lưỡi dao lại sắc bén đến mức có thể chém gần đứt lìa cánh tay của con tang thi cấp thấp.

Lòng bàn tay Thiên Hồi tê rần, cậu siết chặt Ớt Xanh trong lòng, chạy trốn theo hướng mũi tên chỉ dẫn trong tầm nhìn.

Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, vì muốn tiếp cận Hoa Ăn Thịt Người, rồi lại bị tang thi truy đuổi, cơ thể cậu đã đạt đến giới hạn.

Không có thanh máu hiển thị, Thiên Hồi không biết trạng thái của mình đang nguy hiểm đến mức nào, chỉ cố gắng giữ cho mình tỉnh táo và bình tĩnh.

Con tang thi ôm cánh tay bị thương gầm rú, động tác chậm lại, không đuổi kịp Thiên Hồi.

Thiên Hồi chạy một mạch không ngừng, Quả Ớt tạm thời từ bỏ việc chống cự, cuộn tròn lại tỏ vẻ ngoan ngoãn, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát cậu, đồng thời âm thầm ủ hạt ớt.

Tang thi là kẻ xấu, con người cũng vậy, cho nên Thiên Hồi cũng thế.

Vất vả lắm nó mới trốn thoát khỏi tay những người đó, nếu Thiên Hồi là đồng bọn của họ...

Quả Ớt nhanh chóng đưa ra quyết định, nó nhìn chằm chằm vào con dao găm trong tay Thiên Hồi với vẻ có chết cũng chẳng sao.

Nó cúi đầu nhìn những vết sẹo chi chít trên người mình và đôi chân không thể cử động, nước mắt lưng tròng.

Muốn nó quay lại, thà nó chết còn hơn.

Tuy nhiên, mùi hương trên người Thiên Hồi có hơi dễ chịu.

Không có mùi của tang thi, cũng không có mùi hôi của con người, trên người cậu dính đầy bụi đất, nhưng vẫn không giấu được mùi hương thoang thoảng tựa như cỏ cây.

Thật kỳ lạ.