Bên cạnh còn có phân tích xếp hạng, Thiên Hồi đọc kỹ, đại ý là ba trận doanh đều có ưu thế, nhưng thực vật thích chiến đấu một mình và thiếu người lãnh đạo như bầy tang thi, còn con người thì giao tiếp và che chở lẫn nhau, nhưng hai năm trở lại đây liên tục bị săn đuổi, nhìn chung tình trạng khá kém.
Kéo xuống dưới thì còn có một số thông tin khác.
[ Sức mạnh trận doanh ]: Yếu
[ Sức mạnh kí chủ ]: Yếu
[ Căn cứ thuộc về ]: Không có
Vì vậy, nếu đã chọn trận doanh thực vật thì vừa không có căn cứ để gia nhập, cũng khó tìm kiếm sự giúp đỡ của đồng bọn.
Thiên Hồi hình như hiểu mà cũng chưa hiểu, cậu dụi mắt, ngẩng đầu dựa vào vách đá.
Hình như... không ổn lắm nhỉ.
Dường như nhận ra cảm xúc của cậu, giao diện trò chơi bật lên một thông báo.
[ Chúc mừng bạn đã chọn trận doanh thực vật! Sẽ mở khóa cách chơi độc đáo, hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được nhiều phần thưởng và hướng dẫn độc quyền! (Nhấn vào đây để xem chi tiết nhiệm vụ)]
Thiên Hồi liền nhấn vào, lập tức chuyển đến thanh trạng thái chính.
[ Trạng thái kí chủ ]: Cực kỳ nguy hiểm (Cần ăn uống, bổ sung nước)
[ Thực vật sở hữu ]: 0 (Độ trung thành của bất kỳ thực vật nào đạt 70% là có thể sở hữu)
[ Tiến độ nhiệm vụ ]: Kết duyên với hai thực vật (1/2)
[ Phần thưởng nhiệm vụ ]: Mở khóa cửa hàng
Thiên Hồi nhớ trong túi đồ có một viên thuốc bổ sung thể lực, cậu mở ra lấy rồi ăn vào.
Tuy nhiên, tác dụng của viên bổ sung thể lực có hạn, tình trạng của cậu vẫn rất nguy hiểm, cần có thức ăn và nước uống bình thường.
Nếu tiếp tục ở lại đây, e rằng cậu sẽ chết mất.
Trong ba lô còn lại vật phẩm cuối cùng, là [Vũ khí sơ cấp], một con dao găm.
Thiên Hồi suy nghĩ một lát, giữa việc chờ chết và ra ngoài thì đã lựa chọn cái sau.
Cậu lấy dao găm ra, ôm Ớt Xanh vẫn đang hôn mê trong lòng, đá văng con tang thi chắn ở cửa hang rồi chui ra ngoài.
Bên ngoài trời hơi tối, Thiên Hồi nắm chặt dao găm trong tay, nhìn quanh một lượt.
Trò chơi lại hiện lên thông báo, nhắc nhở một hướng nào đó có mùi cỏ cây nồng nặc, xác suất tìm thấy vật tư cơ bản tương đối cao.
Thiên Hồi bước theo mũi tên trên thông báo, vừa đi vừa chú ý xung quanh.
Vừa đi được một đoạn ngắn, Ớt Xanh trong lòng cậu đã động đậy.
Nó mở mắt ra, khi nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, đầu tiên là sửng sốt một chút.
Thiên Hồi nhỏ giọng nói: "Em tỉnh rồi..."
Cậu còn chưa nói hết câu thì ánh mắt của Ớt Xanh đã hiện lên vẻ cảnh giác, há miệng phun ra hai hạt ớt.
Hạt ớt bắn vào cánh tay Thiên Hồi, mặc dù có quần áo che chắn nhưng vẫn có thể cảm thấy nóng rát.
Cậu bất ngờ, lập tức buông tay ra.
Ớt Xanh nhân cơ hội vùng vẫy, ngã xuống đất lăn hai vòng.
Khi nó lật người ngồi dậy thì đã thấy Thiên Hồi co ro ở góc tường, mang vẻ mặt cũng hoảng hốt nhìn mình.
Thiên Hồi lắp bắp nói: "Em, lúc nãy em đã ngất đi..."
Cậu muốn cố gắng giải thích, nhưng lại không biết Ớt Xanh có thể hiểu được hay không.
Ngay lúc này, một con tang thi cấp thấp cũng đi đến gần đó, phát hiện ra Thiên Hồi và Ớt Xanh.
Ớt Xanh nhìn con tang thi đang tiến đến gần, lại nhìn Thiên Hồi và con dao găm trong tay cậu, trong miệng phát ra tiếng gừ gừ đe dọa.
Vết thương của nó dường như đã lành hơn, nhưng hai chân vẫn không thể đứng dậy được, do đó sức chiến đấu giảm sút rất nhiều.
Thiên Hồi trước mắt trông có vẻ hơi kỳ lạ, vừa giống tang thi vừa giống con người.
Nhưng dù là tang thi hay con người, đối với thực vật mà nói đều là sự tồn tại mang tính đe dọa.
Ớt Xanh lại phun ra một hạt ớt, cố gắng dọa Thiên Hồi, bám vào tảng đá muốn bỏ chạy.
Nó cố gắng làm ra vẻ hung dữ, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ sợ hãi và tuyệt vọng.
Thiên Hồi nhạy bén nắm bắt được chút cảm xúc này, trong lòng do dự.
Lúc nãy Ớt Xanh đã tấn công cậu, nhưng vết thương trên người nó vẫn chưa lành.
Thiên Hồi trước giờ vốn nhát gan, nhưng lại không thể nhẫn tâm bỏ rơi Ớt Xanh này.
Thấy con tang thi cấp thấp càng lúc càng đến gần, Thiên Hồi đã đưa ra quyết định, cậu đứng dậy đến gần Ớt Xanh, nhanh chóng ôm nó lên.
Ớt Xanh giãy giụa dữ dội, nhưng lại bị Thiên Hồi dùng sức giữ chặt trong lòng, vừa an ủi: "Đừng sợ đừng sợ..."
Cậu vung dao găm đâm vào con tang thi cấp thấp, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Ớt Xanh trên người vốn đã không còn bao nhiêu sức lực, lúc này hạt ớt cũng không phun ra được nữa, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
-