Tiếng động đột ngột vang lên khiến Thiên Hồi giật mình, cậu vội vàng quay đầu nhìn quanh nhưng không tìm thấy nguồn gốc của tiếng động đó.
Càng lúc càng nhiều tang thi từ bốn phương tám hướng tràn đến, ước tính có khoảng ba mươi con, chúng có tốc độ và hình dáng khác nhau, mục tiêu đều là Hoa Ăn Thịt Người khổng lồ phía trước.
Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn, mùi hôi thối trong không khí càng thêm nồng nặc.
Có một con tang thi lùn và gầy di chuyển nhanh nhất, nó hành động nhanh nhẹn, dùng đôi tay dài leo lên đá và đống đổ nát, nhảy lên lá của Hoa Ăn Thịt Người, sau đó vung móng vuốt để lại vài vết xước trên thân cây.
Hoa Ăn Thịt Người tức giận phản công, dùng phần đuôi của thân cây đập vào con tang thi, nhưng nó đã né được.
Thấy Hoa Ăn Thịt Người bị thương, Thiên Hồi vô thức lo lắng.
Mặt mày cậu tái nhợt, cố gắng giữ bình tĩnh, sau đó tìm cách đi về phía Hoa Ăn Thịt Người.
Cậu không thể nhận nhầm được, đó chính là Tiểu Tử trong sân nhỏ, một Hoa Ăn Thịt Người có gai nhọn trên đỉnh đầu.
Nhưng lúc trước Tiểu Tử chỉ cao đến ngang eo cậu, sao đột nhiên lại... lớn như vậy.
Rất nhiều tang thi vẫn đang tấn công Hoa Ăn Thịt Người khổng lồ, thân cây màu xanh đậm ban đầu của nó bị gặm, lộ ra phần thịt màu nhạt, một bên lá cũng bị rách một nửa.
Nhưng nó vẫn còn rất hung dữ, dùng lợi thế về kích thước để áp chế một đám tang thi, đồng thời đập con tang thi lùn nhảy lên cằm nó vào tường, nhưng bản thân nó cũng bị kéo rớt mất một mảnh da nhỏ.
Sự chú ý của Hoa Ăn Thịt Người và đám tang thi đều đổ dồn vào đối phương, không phát hiện ra có một bóng dáng khác đang từ từ tiến lại gần.
Thiên Hồi trèo qua một bức tường thấp, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Cậu cố gắng giữ thăng bằng, bước trên đống đổ nát tiếp tục tiến về phía trước.
Thiên Hồi nghi ngờ hình như mình đã ngủ rất lâu, vì người cậu không còn nhiều sức nữa, cánh tay cứng đờ không dễ gì nâng lên.
May mắn là bây giờ cậu không có thanh máu, chắc sẽ không giống như trước đây, ngã một cái là chỉ còn lại một chút máu.
Vượt qua hai đống đổ nát, cậu đến gần Hoa Ăn Thịt Người hơn, một nửa thân người của một con tang thi bay ngang qua, rơi xuống phần đất phía sau Thiên Hồi.
Thiên Hồi rụt cổ lại, cẩn thận nhìn về phía trước.
Đám tang thi gần như đã bị tiêu diệt một nửa, con tang thi lùn có sức chiến đấu cao nhất vẫn rất bướng bỉnh, dùng tiếng gầm rú chỉ đạo những con tang thi còn lại tiếp tục tấn công.
Thiên Hồi nhìn kỹ lại, không biết từ lúc nào đã xuất hiện hai con tang thi tay dài và lùn kia.
Hai con tang thi như một cặp song sinh phối hợp ăn ý, một con thu hút hỏa lực, con kia giơ chiếc gai kim loại trong tay, đâm mạnh vào sau gáy Hoa Ăn Thịt Người.
Tim Thiên Hồi run lên, đầu ngón tay bám vào tảng đá siết chặt.
May mà Hoa Ăn Thịt Người khổng lồ kia da dày thịt béo, cú tấn công này cũng không trí mạng, nó thản nhiên lắc đầu, rồi vung những chiếc lá cuộn thành dây thừng.
Lúc này, dường như nó cảm nhận được điều gì đó khác thường, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Đôi mắt của Hoa Ăn Thịt Người nhỏ và tròn, nằm ở phía trên hai bên răng nanh, đồng tử đen kịt lúc này tràn đầy lửa giận.
Thiên Hồi bên này vẫn đang cố gắng trèo qua đống đổ nát, khi ngẩng đầu lên, liền thấy Hoa Ăn Thịt Người đang di chuyển sang một bên.
Thân hình nó to lớn, thân cây chỉ cần lắc nhẹ là có thể trượt đi vài mét, nhanh chóng bỏ lại phía sau một số con tang thi đang di chuyển chậm chạp.
Vẫn còn vài con vẫn bám riết không tha, tiếng gầm rú vang lên liên tục.
Nhận ra Hoa Ăn Thịt Người sắp rời đi, Thiên Hồi lộ vẻ lo lắng: "Tiểu Tử..."
Cổ họng cậu như bị dao cứa, giọng khàn khàn yếu ớt, khiến Hoa Ăn Thịt Người không nghe thấy được.
Trong chớp mắt, Hoa Ăn Thịt Người và vài con tang thi đuổi theo đã ở xa hơn.
Khi Thiên Hồi leo lên đống đổ nát, bóng dáng Hoa Ăn Thịt Người đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Tuy nhiên khi nhìn quanh, các tòa nhà ở khu vực này đều đã sụp, không có tòa nhà nào cao hơn Hoa Ăn Thịt Người.
Vài tiếng gầm rú chói tai vang lên từ hướng nó biến mất, chứng tỏ rằng những con tang thi cũng đã mất dấu nó.
Thiên Hồi muốn đi xem thử, cậu nhảy xuống đống đổ nát, bỗng một bàn tay xanh đen bất ngờ vươn ra từ mặt đất.
Cậu vội vàng né tránh, con tang thi bị đè dưới tảng đá lộ ra nửa người, miệng phát ra tiếng khò khè, cố gắng tóm lấy mắt cá chân của Thiên Hồi.
Bên cạnh còn có một con tang thi nữa, nó quay đầu nhìn chằm chằm Thiên Hồi bằng đôi mắt đỏ đυ.c, chiếc mũi bị mất một mảng lớn hít mạnh.
Hoa Ăn Thịt Người đã mất dấu, vài con tang thi cấp cao cũng không ở gần đó, lúc này những con tang thi cấp thấp này mất đi mục tiêu, cho nên đã chú ý đến sự tồn tại khác thường này của Thiên Hồi.