Trong nhà gỗ ở sân nhỏ có vài cuốn sách tranh không biết từ đâu ra, Quả Hạch biết khắc gỗ, đã làm được kha khá đồ vật dựa theo sách tranh.
Thiên Hồi cũng muốn học, cậu lật sách tranh chọn rất lâu, ban đầu định làm một cái mặt dây chuyền nhỏ.
Gỗ ngâm nước suối sau nhà rất mềm, cậu học rất nhanh, chỉ là cuối cùng vô tình gọt lệch, nên đành khoét rỗng làm thành chiếc nhẫn.
Nam Đình Cận nhận lấy chiếc nhẫn, cầm trên tay ngắm nghía kỹ lưỡng.
Thiên Hồi mong chờ hỏi: "Anh có thích không?"
Bề mặt chiếc nhẫn thô ráp, mặt trước được gọt phẳng khá rộng, khắc hai vòng tròn l*иg vào nhau một cách xiêu vẹo, phía trên còn có một chiếc lá nhỏ.
Thiên Hồi chỉ vào vòng tròn và chiếc lá: "Đây là em."
Hai vòng tròn cộng thêm chiếc lá, chính là chữ "Hồi"
*(Là chữ này 茴 trong tên của thụ 千茴, trên đầu 茴 chữ này là bộ Thảo - tượng trưng cho lá cây).
Hô hấp Nam Đình Cận khẽ ngừng lại, đáp: "Thích."
Hắn lại hỏi: "Tay em có đau không?"
Thiên Hồi rất vui, lắc đầu: "Em có đeo găng tay mà."
Cậu muốn đeo nhẫn cho Nam Đình Cận, nhưng phát hiện kích thước bị nhỏ, cuối cùng chỉ có thể đeo vào ngón út.
Thiên Hồi nghịch chiếc nhẫn, cậu nắm lấy bàn tay Nam Đình Cận, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể đối phương đang liên tục truyền tới.
Cậu lại ngẩng đầu lên, quan sát kỹ sắc mặt Nam Đình Cận, xác nhận tâm trạng hắn rất tốt.
Nam Đình Cận vuốt ve tóc Thiên Hồi, dẫn cậu đến chiếc ghế đá bên hông nhà nhỏ.
Ghế đá đặt ở vị trí có thể đón nắng, bên cạnh xếp vài cuốn sách.
Nam Đình Cận tiện tay cầm một cuốn, hắn vẫn ôm Thiên Hồi trong lòng, dạy cậu nhận mặt chữ.
Hầu hết các chữ trong sách đều đã học qua, nhưng Thiên Hồi không mấy tập trung, toàn bộ sự chú ý của cậu đều đổ dồn vào những hình vẽ xuất hiện chốc lát.
Nam Đình Cận không hề khắt khe, giọng nói hắn trầm ấm dịu dàng.
Trong túi áo Thiên Hồi vẫn còn một chiếc bánh mì khoai tây, là do Ớt dúi cho cậu trước khi ra ngoài.
Cậu bóc vỏ, đưa đến trước mặt Nam Đình Cận, nhưng hắn không ăn.
Thế là Thiên Hồi tự mình cúi đầu ăn, còn lại một nửa không ăn hết, lại đưa cho Nam Đình Cận.
Lần này Nam Đình Cận nhận lấy, tiện tay lau mặt cho cậu.
Dần dần, cơn buồn ngủ ập đến, Thiên Hồi dựa vào lòng Nam Đình Cận ngủ thϊếp đi.
Cậu không ngủ quá lâu, mơ màng tỉnh dậy thì thấy sách đã được đặt lại chỗ cũ.
Nam Đình Cận dựa lưng vào ghế đá nhắm mắt, gương mặt tuấn tú nghiêng nghiêng được phủ một lớp nắng ấm áp.
Thiên Hồi lặng lẽ đưa tay, vuốt ve hàng mi, đuôi mắt và làn da phơi nắng của hắn.
Giây tiếp theo, cổ tay cậu bị nắm lấy.
Nam Đình Cận mở mắt, nắm lấy lòng bàn tay Thiên Hồi.
Tỉnh ngủ, Thiên Hồi tiếp tục xem sách, trò chuyện cùng Nam Đình Cận.
Cho đến khi gió nổi lên trong rừng, mặt trời sắp lặn, cảnh vật xung quanh dần tối.
Trước khi trời tối, Thiên Hồi nhất định phải trở về khu vườn thực vật, nếu không sẽ liên tục mất máu.
Cậu lưu luyến không rời, ôm lấy Nam Đình Cận: "Em phải về rồi."
Thời gian Nam Đình Cận tỉnh lại có hạn, sau khi Thiên Hồi rời đi, hắn lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ dài.
Đôi mắt Nam Đình Cận cụp xuống, cảm xúc mơ hồ, hắn nắm tay Thiên Hồi rồi từ từ buông ra: "Ừ."
Thiên Hồi sờ chiếc nhẫn gỗ của hắn: "Lần sau em lại đến với anh."
"Được."
Trước khi đi, Nam Đình Cận vén những sợi tóc lòa xòa trên trán Thiên Hồi rồi cúi xuống hôn cậu.
Sau đó hắn từ từ di chuyển xuống, hôn lên má cậu một cái nữa.
Thiên Hồi sờ lên má, cảm nhận hơi ấm còn vương lại, ba bước ngoảnh lại một lần.
Không lâu sau, bóng dáng cậu hoàn toàn biến mất trong rừng cây.
Nam Đình Cận đứng tại chỗ, vẫn nhìn về hướng Thiên Hồi rời đi.
Rừng cây bị màn đêm dần bao phủ, khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, hắn mới quay người trở về nhà đá.
Về phía Thiên Hồi, cậu kịp trở về khu vườn thực vật trước khi trời tối, từ xa đã thấy Hoa Ăn Thịt Người đang đứng đợi ở cửa.
Ánh mắt Hoa Ăn Thịt Người lo lắng, vẫy lá về phía Thiên Hồi.
Nấm Nhỏ trên đầu nó cũng "heng heng" vài tiếng, thổi ra một bong bóng.
"Anh về rồi nè!" Thiên Hồi chạy về phía chúng, đưa tay đón lấy Nấm Nhỏ đang nhảy tới.
Hoa Ăn Thịt Người đóng cửa lại, cùng Thiên Hồi đi ra sân sau.
Nơi ở của các loài thực vật nằm phía sau vườn, trong khoảng đất trống, nồi lớn đang nấu bữa tối, chỉ chờ Thiên Hồi về ăn cùng.
Thiên Hồi ôm Nấm Nhỏ đi đến gần, nhận lấy một quả cà chua do Hoa Ăn Thịt Người đưa, giúp nó múc một bát cháo hoa quả.
Các loài thực vật khác lần lượt vây quanh, Hoa Hướng Dương tiến đến gần Thiên Hồi, xác nhận cậu bình an trở về mới yên tâm.
Sau bữa tối, Thiên Hồi giúp rửa nồi, ra suối rửa mặt xong, cậu trở về bên cây đại thụ giữa bãi cỏ, phát hiện Cà Rốt lại đánh nhau với Bắp Cải.
Thiên Hồi vội vàng chạy đến can ngăn, đứng chắn trước mặt Bắp Cải: "Vết thương của em mới lành mà..."
Bắp Cải vung nắm đấm nhe răng, miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Cà Rốt vẫn chưa chịu thôi, bị Hoa Ăn Thịt Người đấm một cái mới ngoan ngoãn.
Thiên Hồi lại kéo Cà Rốt đến, xoa xoa lá trên đầu nó, an ủi vài câu.
Cà Rốt "heng heng" vài tiếng, dụi đầu vào Thiên Hồi rồi quay đầu trở về chỗ của mình.
Hầu hết các loài thực vật đã đi ngủ, tìm được vị trí ưng ý để nghỉ ngơi. Bên cạnh có một chiếc giường được lót bằng lá cải bắp, đó là của Thiên Hồi.
Nấm Nhỏ đứng bên cạnh gối, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, giống như một chiếc đèn ngủ nhỏ.
Thiên Hồi ngồi xuống chiếc giường nhỏ, một hạt Đậu Hà Lớn lăn tới, "lộc cộc lộc cộc", rồi mọc ra tay chân bằng lá.
Thiên Hồi ôm lấy Đậu Hà Lan, ngáp dài một cái, chỉnh lại quần áo rồi nằm xuống.
Những thực vật còn đang dạo chơi bên ngoài lần lượt quay về ngủ, xung quanh cây đại thụ dần yên tĩnh.
Cuối cùng, Hoa Ăn Thịt Người cuộn thân lại, nằm xuống bên cạnh Thiên Hồi.
Nấm Nhỏ sáng lên một chút, nhảy lên lá của Hoa Ăn Thịt Người, rồi từ từ dập tắt ánh sáng.
-