Một giờ chiều, nắng rực rỡ.
"Vυ't ——"
Trong sân nhỏ, một viên đạn ớt sượt qua tóc của Thiên Hồi, găm thẳng vào con tang thi phía sau.
Con tang thi ngã vật xuống đất, cơ thể khô héo biến mất trong vòng vài giây.
Hoa Ăn Thịt Người trước mặt dùng lá chọc chọc vào cánh tay Thiên Hồi, ra hiệu cho cậu nằm xuống: "Wu."
Thiên Hồi ngẩng đầu lên, phát hiện thanh máu của mình đã cạn.
Cậu vội vàng nhắm mắt giả chết, úp mặt vào bụi cỏ mềm mại, rồi lăn sang một bên, yên lặng chờ đợi công việc hôm nay kết thúc.
Cùng lúc đó, tiếng kèn lệnh vang lên lần thứ ba, càng nhiều tang thi tràn vào, chúng di chuyển chậm chạp, lê thân thể cứng đờ tiến về phía trước, cố gắng ăn thịt tất cả các thực vật trên đường đi.
Phía sau Hoa Ăn Thịt Người là Ớt Xạ Thủ, đôi mắt đen láy nghiêm nghị, những viên đạn bắn ra trúng đích liên tục.
Trên bãi cỏ trong sân nhỏ còn có rất nhiều thực vật khác đang ẩn nấp, Quả Hạch Tường Lớn, Bưởi Bowling, Bắp Cải Quyền Anh...
Thiên Hồi nằm im ở góc sân lặng lẽ mở mắt, cây Hướng Dương ở phía đối diện vẫy vẫy lá chào cậu.
Hơn mười phút sau, ngoại trừ Thiên Hồi, tất cả tang thi xâm nhập vào sân nhỏ đều bị tiêu diệt.
Tiếng kèn vang lên báo hiệu chiến thắng trước cổng sân, các thực vật thu hồi trạng thái chiến đấu, lắc lư những chiếc lá reo hò.
Thiên Hồi cũng bò dậy từ trên mặt đất.
—— Công việc hôm nay đã kết thúc, có thể nghỉ ngơi rồi.
Thanh máu trên đầu cậu chỉ còn lại một chút, là lúc mới vào sân, vô tình giẫm phải cánh tay rơi ra của con tang thi phía trước nên bị ngã.
Tuy cú ngã không đau nhưng máu vẫn mất đi một đoạn lớn, may mà các thực vật sẽ không tấn công Thiên Hồi, cậu đã dựa vào chút máu ít ỏi đó để đi vào đây một cách suôn sẻ.
Lúc này công việc đã kết thúc, những cái xác tang thi trong bãi cỏ biến mất, thanh máu trên đầu Thiên Hồi bắt đầu hồi phục từ từ.
Cậu ngồi bên cạnh sân, Hoa Hướng Dương thân thiết dựa vào, ngắt một cánh hoa đặt vào lòng bàn tay cậu.
Trong tích tắc, thanh máu của Thiên Hồi hồi phục được một nửa.
Cánh hoa trên tay khô héo, Thiên Hồi sờ sờ lá của Hướng Dương, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn Tiểu Dương."
Trong sân còn có vài thực vật bị thương, lá của Hướng Dương cọ cọ vào đầu ngón tay Thiên Hồi, rồi quay người rời đi.
Giữa sân, những thực vật bị thương tự động xếp hàng, chờ Hướng Dương chữa trị.
Thiên Hồi đi theo sau Hướng Dương, cũng muốn giúp đỡ, lại thấy Hoa Ăn Thịt Người và Cà Rốt ở phía sau đang đánh nhau vì lý do gì đó.
Ngoại trừ Hướng Dương, các thực vật trong sân nhỏ về cơ bản đều hung dữ hiếu chiến, tính tình không được ôn hòa cho lắm, ngày thường sống chung với nhau, có chút va chạm nhỏ cũng là chuyện bình thường.
Thiên Hồi chạy tới, kéo lá của Hoa Ăn Thịt Người: "Sao thế..."
Thấy cậu đến, Hoa Ăn Thịt Người cất răng nanh, hừ một tiếng.
Cà Rốt cũng không đánh nhau với nó nữa, tiến đến dùng đỉnh đầu cọ cọ vào lòng bàn tay Thiên Hồi, rồi quay người tự mình đi xếp hàng chữa trị.
Thiên Hồi cũng dẫn Hoa Ăn Thịt Người đi xếp hàng, quay đầu lại thì nhìn thấy Bắp Cải ở bên cạnh sân.
Cánh tay phải của Bắp Cải bị gặm mất một miếng lớn, đang giẫm lên bãi cỏ nơi tang thi biến mất để trút giận.
Thấy Thiên Hồi, nó dừng động tác, ậm ừ tiến lại gần, nhảy một cái vào lòng Thiên Hồi.
Thiên Hồi đau lòng không thôi, dùng băng gạc làm bằng cánh hoa băng bó cho nó, chậm rãi nói: "Bé Cải, lần sau... phải nấp phía sau."
Bắp Cải ậm ừ đồng ý, cử động cánh tay đã được băng bó.
Đột nhiên, một bóng dáng màu hồng phấn nhanh như chớp ló ra từ bụi cỏ, nhảy lên vai Thiên Hồi, "chụt" hôn cậu một cái.
Nấm Nhỏ lúc nãy trốn trong nhà không ra, nhưng mà nó tuổi còn nhỏ, vóc dáng cũng nhỏ nhất, không cần nó hỗ trợ chiến đấu.
Hôn Thiên Hồi xong, Nấm Nhỏ cũng hôn lên trán Bắp Cải một cái, rồi lại nhảy nhót bỏ đi.
Nó đi dạo một vòng trong sân, cuối cùng leo lêи đỉиɦ đầu Hoa Ăn Thịt Người.
Hoa Ăn Thịt Người nâng lá lên, nhẹ nhàng chạm vào Nấm Nhỏ.
Tất cả các thực vật đều ngoan ngoãn, Thiên Hồi buông Bắp Cải trong lòng xuống, đi đến chỗ tấm bảng gỗ ở cổng sân.
Trên bảng gỗ khắc rất nhiều số "1", đại diện cho số lần hoàn thành công việc, cứ cách sáu số "1" thì số "1" thứ bảy sẽ có một dấu tròn nhỏ bên dưới.
Thiên Hồi cầm lấy cành cây, vẽ một nét nhỏ trên bảng gỗ, sau đó đếm số "1" phía trước, vừa đúng là số thứ bảy.
Cậu nở nụ cười nhàn nhạt, đánh dấu bên dưới số "1", vui vẻ chạy vào trong sân.
Ngôi nhà gỗ phía sau sân nhỏ là nhà kho, Thiên Hồi lật túi vải nhỏ của mình ra, đi tìm Hoa Ăn Thịt Người.
"Hôm nay anh... phải đi..." Thiên Hồi chỉ chỉ một hướng, "Tối muộn mới về."
Hoa Ăn Thịt Người gật đầu, dặn dò cậu chú ý an toàn: "Wu wu."
Ớt muốn tiễn Thiên Hồi ra khỏi cửa, Thiên Hồi lắc đầu nói "Không cần", cậu bước nhanh rời đi, vừa đi vừa vẫy tay chào các thực vật trong sân: "Anh đi đây!"