Ban đêm.
Điều hòa trung tâm tỏa ra độ ấm dễ chịu. Lục Khê ngồi yên trên giường, người run rẩy, yếu ớt nói: “Tôi có thể hỏi một chút, nhà vệ sinh ở đâu không?"
Kiều Việt hừ lạnh một tiếng, không trả lời, chắc là không muốn nói chuyện.
Thẩm Tử Đồng cảm thấy nhân cách thứ ba này dù hơi ngây ngốc, nhưng dù sao cũng là người một nhà. Anh nói: "Trên tủ đầu giường có điều khiển từ xa, cậu bật đèn lên trước, nhà vệ sinh ở trong phòng, cậu đi đi!"
Lục Khê theo lời người đàn ông, lần mò trên giường, tìm được một cái điều khiển từ xa giống như của TV. Cậu không hiểu cách sử dụng thứ này, nhưng ngại hỏi lại, liền nhắm mắt bấm đại vài nút.
Ong ~
m thanh nhỏ vang lên bên tai, đèn phòng bắt đầu sáng dần từ góc tường, ánh sáng vàng ấm áp từ từ tăng lên, từng chút từng chút điều chỉnh độ sáng, khiến mắt cậu thích nghi dần, không quá chói.
Lục Khê ngẩn ngơ, ngượng ngùng cười hai tiếng: "Còn rất công nghệ cao ghê."
"Cậu còn làm gì đó?"
"Làm gì là sao?" Tôi chỉ là một đứa trẻ mới sinh ra thôi mà! Ôi trời! Tin tôi đi. Lục Khê hoảng sợ, nổi da gà khắp người.
"Hừ! Không có mục tiêu sao?" Thẩm Tử Đồng ngáp dài, giọng đầy bất mãn, Tôi đi nghỉ ngơi, cậu đừng quậy phá quá khuya, nếu không ngày mai Kiều Việt mà thấy thân thể mệt mỏi, hắn sẽ nổi giận đấy."
"Ừ ừ!"
Lục Khê đáp lại hai tiếng, xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh, cậu trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mình đã qua được một ải.
Cậu chân trần bước lên tấm thảm lông, ngỡ ngàng nhìn ngắm mọi thứ trước mắt. Căn phòng tráng lệ, tinh tế nhưng không mất đi vẻ tao nhã. Những cuốn sách dày nặng trên giá sách. Ở một góc phòng còn đặt một cây đàn violin và nhạc phổ. Đúng là so người với người chỉ khiến bản thân tức chết.
Cậu sống 22 năm, học đại học, vào giới giải trí, Lục Khê cũng được coi là khá trong số bạn bè cùng trang lứa.
Còn Kiều Việt, mới 25 tuổi, đã đứng ở đỉnh cao thế giới.
Nhưng căn phòng to lớn này, dù lộng lẫy, lại chẳng có chút hơi người, sự cô đơn và tịch mịch như đám mây đen không tan, bao trùm lấy căn nhà.
Gương trong nhà vệ sinh phản chiếu rõ ràng, ánh đèn sáng rực chiếu xuống Lục Khê. Hốc mắt sâu, sống mũi cao, ngũ quan tuấn tú không chút tì vết... Còn cả dáng người cao lớn hơn cậu, tất cả đều khiến Lục Khê không thể không thừa nhận sự thật — cậu đã xuyên không.
Có lẽ quá sốc, Lục Khê bỗng dưng nổi hứng, đưa tay chạm vào bụng "Kiều Việt".
Tám múi cơ bụng, cứng ngắc, cảm giác thật tuyệt.
Ầm ầm ầm!! Mặt thanh niên lập tức đỏ bừng, xấu hổ vô cùng, thậm chí có chút muốn khóc.
Cậu xuyên vào thân thể của Kiều Việt, cũng chẳng khác gì mấy so với mấy anh trai thẳng xuyên vào thân thể mỹ nữ nóng bỏng. Vừa nãy cậu còn không kiềm chế được mà lợi dụng người ta, đúng là bị sắc đẹp mê hoặc mà!
Lục Khê lảo đảo đi về giường ngủ, may mà Kiều Việt và Thẩm Tử Đồng đã "nghỉ ngơi", không thấy cảnh vừa rồi, chứ nghĩ lại thôi đã thấy xấu hổ. Quá kích động, thanh niên nằm trằn trọc mãi không ngủ được.
Tệ hơn nữa, vừa nãy uống nhiều nước quá, giờ thật sự muốn đi vệ sinh.
Đồng hồ chỉ hai giờ sáng, còn vài tiếng nữa mới hừng đông. Cậu cũng không biết liệu mình có thể trở lại thân thể cũ không, Lục Khê giống như con kiến bò trên chảo nóng, không biết phải làm gì.
Nếu không... cậu đi WC giải quyết một chút?
Ôi trời! Không được không được, thế thì đáng khinh quá.
Nhịn thêm hai mươi phút, Lục Khê thật sự không chịu nổi, mặt đầy vẻ quyết tâm hi sinh, anh dũng đi tới toilet. Cậu ấm ức xốc nắp bồn cầu lên, trong đầu không ngừng lẩm bẩm — Tôi không cố ý, tôi không cố ý muốn chiếm tiện nghi đâu...
Cậu nhắm mắt lại, lần mò tay xuống dưới.
Lục Khê: "??!!!" Trời ơi! Cái gì đây? Này không khoa học? Chẳng lẽ người thắng cuộc nhân sinh là phải chiến thắng mọi thứ luôn sao?
Cậu run rẩy cầm "thứ đó", cẩn thận nhắm ngay bồn cầu, cả quá trình không dám mở mắt. Tay cậu sờ soạng, lại nhắm hai mắt lại……….. càng thấy đáng khinh hơn. Nhưng không ngờ, khi định đem đồ vật “cất” về chỗ cũ thì lại mắc kẹt.
Áo ngủ của Kiều Việt có khóa kéo, đúng vậy, loại có khóa kéo.
Gu của tổng tài luôn không giống ai.
Chỗ đó của nam nhân luôn rất nhạy cảm, Lục Khê không dám làm liều. Do dự mấy chục giây, cậu run rẩy mở mắt, lúng túng sửa lại áo ngủ, đôi mắt cũng nhìn thấy thứ không nên thấy.
Lục Khê: "..." Tổng tài, tôi thật sự xin lỗi.
Thu dọn xong, Lục Khê tinh thần suy sụp nằm trên giường, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức, người ngược lại rất bình tĩnh. Cậu nằm một lát, chẳng mấy chốc đã ngủ thϊếp đi.
Khi mở mắt ra lần nữa, trước mắt là căn phòng quen thuộc, chiếc chăn rẻ tiền, nệm mềm nhũn, không có tủ đầu giường, chỉ có một cái bàn nhỏ và ghế máy tính, không có kệ sách lớn, chỉ có bức tường trắng trơn không trang trí.
Chẳng lẽ hôm qua cậu... chỉ nằm mơ?
Lục Khê bấm tay, cảm giác đau rõ ràng truyền đến, cậu chạy như bay vào toilet, soi gương nhìn trái nhìn phải, không sai! Đây là thân thể cậu, vậy thì hôm qua chỉ là mơ thôi sao?