Livestream Đoán Mệnh, Ra Mắt Liền Nổi Tiếng

Chương 7: Hôm qua cậu ngủ trước tôi mà, sao lại có quầng thâm

“Vật nhỏ này cũng dai dẳng thật, mua một tặng một, tặng cô một lá bùa.”

Lăng U lại lấy ra một lá bùa, giật lấy điện thoại của Kiều Kiều, dán lá bùa lên điện thoại. Ngay khi lá bùa vừa được dán lên, tiếng chuông điện thoại đột nhiên im bặt.

Hành động này khiến Kiều Kiều kinh ngạc đến mức há hốc mồm. Vẫn còn sợ hãi, cô leo lên giường kéo chăn trùm kín người. Dù cuộn tròn trong chăn nhưng cô vẫn không thể nào xua tan được nỗi sợ hãi.

“Không sao đâu, đừng nhìn cậu ta có vẻ không đáng tin cậy nhưng thực ra cậu ta rất đáng tin.” Chước Quang dịu dàng an ủi.

Giọng nói của cậu ta êm dịu như nước, lọt vào tai Kiều Kiều chẳng khác nào cơn gió xuân ấm áp. Ban đầu cô vào phòng livestream cũng là vì ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Là một streamer nổi tiếng, cô đã gặp qua không ít người đẹp, ngay cả những ngôi sao giải trí cô cũng đã từng hợp tác nhưng lại ít người khiến cô ngạc nhiên.

Hôm đó tan ca, sau khi off stream cô lướt điện thoại nhìn thấy một khuôn mặt khiến cô kinh ngạc vô cùng. Thế nhưng khuôn mặt tuyệt thế kia lại đang uốn éo vòng eo, nhảy những điệu nhảy gợi cảm mà các nữ streamer khác vẫn hay nhảy.

Cô rất tò mò nên đã click vào xem, nghĩ thầm không biết đây là streamer của công ty nào, nhan sắc như vậy mà lại đi nhảy gợi cảm, thật là lãng phí.

Nhưng cô không ngờ rằng đây lại là một phòng livestream xem bói.

“Đó là điều đương nhiên, tôi là truyền nhân đời thứ một trăm năm mươi mốt của phái Mao Sơn, nhiệm vụ là hàng yêu phục ma kiêm xem bói.” Lăng U đứng dậy lấy quần áo để thay rồi đi vào phòng tắm.

Lợi dụng lúc Lăng U vào phòng tắm, Kiều Kiều nhìn sang Chước Quang: “Anh đi theo anh ta sẽ không có tương lai đâu, chi bằng đi theo tôi, với ngoại hình và vóc dáng này của anh chắc chắn sẽ nổi tiếng.”

“Cảm ơn nhưng tôi và cậu ấy không thể tách rời.”

“Không thể tách rời? Tại sao? Anh ta yểm bùa lên người anh à?”

“Không, chỉ là chúng tôi không thể tách rời thôi.”

“Ồ, tôi hiểu rồi, hai người là một cặp sao? Vậy thì mắt nhìn người của anh kém quá, anh ta không xứng với anh đâu.”

Chước Quang hơi sững người, một cặp? Cậu ta và Lăng U? Sao có thể?

“Không, không phải như cô nghĩ, thật ra cậu ấy rất tốt.”

“Quả nhiên dù là nam hay nữ, một khi đã yêu vào thì hai mắt cũng mù quáng như bị bã đậu che hết.”

“Thật sự không phải như cô nghĩ đâu...”

Chước Quang còn muốn nói gì đó nhưng Kiều Kiều đã nằm xuống, nhắm mắt lại.

Khi Lăng U từ phòng tắm bước ra nhìn Kiều Kiều trên giường: “Ồ, có hiệu quả nhanh đấy, ngủ rồi cơ à.”

“Cậu yểm bùa an thần cho cô ấy à?”

“Đúng vậy, không nghỉ ngơi cho khỏe thì ngày mai làm sao đối mặt với Quyền Vũ được? Ngủ đi.”

“Tôi ngủ sofa.” Chước Quang lấy một cái gối, đặt lên sofa.

“Sao vậy? Chê tôi à? Vừa nãy tôi mới tắm rửa sạch sẽ, bây giờ người còn thơm phức, không tin cậu ngửi thử xem.” Lăng U kéo cổ áo tự mình ngửi ngửi, mùi hoa nhài thoang thoảng quanh chóp mũi. Vừa nói cậu vừa tiến lại gần Chước Quang.

Cổ áo bị kéo xuống để lộ ra l*иg ngực trắng nõn, làn da trắng hơn cả tuyết. Chước Quang bị hành động của cậu làm cho giật mình, vô thức nhìn vào l*иg ngực của cậu.

Làn da trắng nõn ẩn hiện những mạch máu xanh nhạt nhưng chính mảng trắng nõn kia lại khiến cổ họng Chước Quang nghẹn lại, khí huyết dâng trào.

Mùi hoa nhài tỏa ra từ người Lăng U, từng đợt hương thơm quấn lấy tâm trí Chước Quang khiến cậu ta rối loạn.

“Không có, làm sao tôi có thể chê cậu được.”

“Vậy thì ngủ chung đi, toàn là đàn ông con trai cả, ngại ngùng cái gì.”

Lăng U kéo tay Chước Quang, lôi cậu ta từ trên sofa dậy. Cậu rất mạnh mẽ, dễ dàng kéo Chước Quang từ trên sofa lên giường, còn tiện tay lấy luôn cái gối trên sofa nhét vào dưới đầu cậu ta.

Sau đó cậu nằm xuống bên cạnh. Hai người đàn ông cao hơn một mét tám chen chúc trên chiếc giường nhỏ hẹp, không còn một kẽ hở.

Lưng Chước Quang áp vào lưng Lăng U.

Chẳng mấy chốc tiếng hít thở đều đều vang lên, Lăng U không biết lo lắng là gì nên ngủ rất nhanh.

Nhưng điều này lại khiến Chước Quang khổ sở. Cảm giác nóng ran từ lưng Lăng U cứ thế lan ra khắp người cậu ta. Tư thế cứng đờ không dám nhúc nhích.

Mãi cho đến sáng hôm sau khi Lăng U tỉnh dậy, nhìn quầng thâm dưới mắt Chước Quang: “Cậu sao vậy? Hôm qua không phải cậu ngủ rất sớm sao? Giường này thoải mái hơn mấy cái giường trước kia chúng ta ngủ nhiều, sao cậu lại có quầng thâm mắt thế?”

-------------------------

End chương 7