Sáng sớm, ánh dương xuyên qua màn sương mỏng.
Trên ban công của ký túc xá, Nghê Âm vừa rửa mặt vừa gửi tin nhắn chào buổi sáng đến Đan Hiếu Sâm. Thực ra, ban đầu cô đâu có số của Đan Hiếu Sâm. Chẳng qua sau khi trở thành thành viên của câu lạc bộ kịch nói, tự nhiên lại kết bạn được với người ta, thuận tiện mở màn kế hoạch theo đuổi.
"Nhắn tin cho ai mà cười tươi vậy?" Một cô bạn cùng phòng vô tình nhìn thấy khóe môi Nghê Âm khẽ nhếch lên, liền lấy tay huých nhẹ cô.
"Tất nhiên là... người mà mình thích rồi." Nghê Âm nhẹ nhàng lắc lắc chiếc điện thoại trong tay.
Nghe vậy, Úc Vi, người vừa định bước xuống giường, chợt khựng lại. Cô nghiêng đầu, ánh mắt bắt gặp nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Nghê Âm.
Trong tâm trí, bất chợt ùa về ký ức của ngày hôm qua, chính là ngày thứ hai kể từ khi cô và Nghê Âm vô tình chạm mặt nhau dưới lầu ký túc xá. Hôm qua, cô có đi làm việc ở biệt thự nhà họ Giang, nhưng Giang Hiện bỗng nhiên chặn cô lại và hỏi cô có muốn làm bạn gái anh ta hay không.
Vậy người mà Nghê Âm nhắn tin kia... lẽ nào là anh ta? Làm sao lại có người vừa lôi kéo tình cũ, vừa đi hỏi người khác làm bạn gái?
Hay Nghê Âm đã có người mới? Nhưng rõ ràng, mới hôm kia thôi cô ấy còn đi hẹn hò với Giang Hiện, chính miệng cô ấy thừa nhận mà.
Úc Vi nắm chặt tay vào lan can, trong lòng ngổn ngang suy tư.
Nghê Âm hoàn toàn không hay biết gì về những suy nghĩ trong lòng Úc Vi. Dẫu có biết, cô cũng sẽ chẳng bận tâm. Sau khi chỉnh trang xong, Nghê Âm liền bước ra ngoài.
Ăn sáng xong, cô còn ghé qua tiệm hoa dạo một vòng. Hôm nay là Chủ Nhật, không có tiết học, cô chỉ cần đến phòng câu lạc bộ kịch đúng giờ vào lúc chín giờ rưỡi để bắt đầu buổi tập luyện mới.
Nghê Âm đến sớm, nhưng không ngờ có người còn đến sớm hơn.
Nhìn thấy Đan Hiếu Sâm đang ngồi bên cửa sổ, Nghê Âm mỉm cười, rón rén bước tới. Nhưng chưa kịp đến gần, Đan Hiếu Sâm đã bất ngờ quay đầu lại trong chiếc áo hoodie đen.
Nghê Âm đã chuẩn bị tinh thần trước, không hề bị giật mình. Cô rút ra một cành hoa cát cánh trắng từ sau lưng, đưa đến trước mặt Đan Hiếu Sâm.
Hương thơm nhẹ nhàng của hoa cát cánh thoang thoảng len vào khứu giác, nhưng đôi mày của Đan Hiếu Sâm vẫn không khỏi cau lại.
“Làm gì vậy?”
“Chẳng phải theo đuổi ai cũng cần tặng hoa sao?” Nghê Âm đưa nhành hoa ra thêm một chút. "Hơn nữa, hoa cát cánh trắng là loài hoa định tình của nam nữ chính trong "Hạ Hoa", ngôn ngữ của loài hoa này là tình yêu vĩnh cửu. Em vừa nhìn thấy nó trong tiệm hoa đã lập tức bị thu hút, đương nhiên phải mua về tặng cho nam chính của em rồi."
Nghe vậy, trước khi Đan Hiếu Sâm kịp đáp lời, phía sau hai người bỗng vang lên tiếng động lớn.
Nghê Âm quay đầu lại, thấy mấy thành viên trong câu lạc bộ kịch ngã nhào dưới đất, tiếng động khi nãy là do họ vô tình kéo đổ một chiếc bàn.
"Chào buổi sáng," Nghê Âm không hề xấu hổ vì bị bắt gặp, ngược lại, cô vui vẻ chào họ.
“Chào buổi sáng, Nghê Âm.” Đám người vừa đứng dậy cũng ngượng ngùng đáp lại.
"À đúng rồi, học trưởng, sáng nay em gửi tin nhắn chào buổi sáng cho anh, sao anh không trả lời em nhỉ?" Nghê Âm liền quay đầu hỏi Đan Hiếu Sâm.
Nghe vậy, Đan Hiếu Sâm liếc nhìn cành hoa, rồi nhìn sang Nghê Âm, giọng nói lạnh lùng: "Khuyên cô nên dành nhiều tâm trí vào "Hạ Hoa", đừng phí thời gian vào những chuyện không liên quan."
"Sao lại nói là không liên quan chứ? Đối với em, học trưởng là điều quan trọng nhất trên thế gian này." Giọng nói của Nghê Âm ngọt ngào, những lời yêu thương rót ra một cách tự nhiên.
Một trong những thành viên câu lạc bộ kịch giả vờ đi ngang qua hai người, nghe xong liền phấn khích đến mức các đường nét trên gương mặt đều vặn vẹo.
Ngồi đối diện với Nghê Âm, tay Đan Hiếu Sâm bất giác siết chặt cây bút, trên tờ giấy trắng hiện lên một đốm mực lớn.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt anh bắt gặp đôi mắt phượng đẹp đẽ của Nghê Âm, đôi mắt như chứa đựng một dòng suối mùa xuân, lông mi dài cong vυ't, ánh mắt chăm chú, dường như chỉ có thể nhìn thấy mỗi mình anh.
Hai ánh mắt giao nhau thật lâu, Đan Hiếu Sâm bất ngờ đứng dậy, giọng điềm tĩnh: “Mọi người đã có mặt đầy đủ, buổi tập bắt đầu.”
Mãi đến lúc này, Nghê Âm mới nhận được toàn bộ kịch bản của "Hạ Hoa". Cô lật xem một cách hờ hững, nhưng bỗng nhiên ánh mắt dừng lại ở một đoạn, cô reo lên: "Ồ, còn có cả cảnh hôn nữa này. Học trưởng, chúng ta có thể hôn thật không?"
“Diễn bằng góc máy.”
“Chậc, học trưởng chẳng có chút tinh thần chuyên nghiệp gì cả.”
“...”
Vì vai nữ chính còn bỏ lỡ một số cảnh nên buổi tập bắt đầu từ Nghê Âm.
Những thành viên không có nhiệm vụ tập luyện thì ngồi bên dưới sân khấu, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại nhanh đến mức như muốn phát ra tia lửa.
【A a a, tôi vừa nghe thấy gì vậy? Nghê Âm đó, Nghê Âm vừa thả thính với chủ tịch câu lạc bộ kìa! Cô ấy nói học trưởng là người quan trọng nhất trên thế gian, trời ơi, tôi nghe mà không chịu nổi! Vậy mà chủ tịch vẫn không động tâm a, đúng là nam tử hán!】
【Vậy , Nghê Âm gia nhập câu lạc bộ kịch thật sự là vì chủ tịch sao?】
【Quan trọng là, cô ấy muốn vào thì vào, mà diễn xuất của cô ấy cũng không phải tầm thường.】
【Không chỉ có diễn xuất, gương mặt của cô ấy chẳng phải rất đẹp sao? Hồi bầu chọn Hoa khôi trường, mình còn bầu cho cô ấy một phiếu đấy. Bức ảnh quay đầu của cô ấy trong lúc huấn luyện quân sự đúng là thuần khiết đến phát hờn.】
【Đẹp thì có ích gì? Cô ta là một kẻ nói dối, ham tiền, chẳng phải các cậu đã đọc nhật ký của cô ấy sao?】 【Thích tiền thì sao chứ? Trên đời này ai mà không thích tiền? Hơn nữa, nhật ký là thứ cá nhân, viết gì chẳng được. Theo mình thấy, người phát tán và lan truyền cuốn nhật ký ấy mới là kẻ đáng ghét nhất.】
Người vừa lên tiếng chính là Phó Chủ tịch Phương Tình. Thực ra, từ khi nhật ký của Ni Âm bị lan truyền, cô đã thấy có điều không ổn. Đàn ông thích sắc thì không sao, còn phụ nữ yêu tiền thì lại bị đóng đinh lên cột nhục nhã. Đúng là đạo lý kỳ cục.
Nếu Nghê Âm biết được suy nghĩ của cô ấy, chắc chắn sẽ gật đầu đồng ý. Cô chưa bao giờ nghĩ mình làm sai điều gì.
【Nhưng mà, bạn trai cũ của Nghê Âm là Giang Hiện, mà quan hệ giữa Giang thiếu gia với Chủ tịch thì ai cũng biết rồi. Nghĩ đến cảnh tượng có thể xảy ra, mình thấy lạnh sống lưng.】 【Chẳng phải họ đã chia tay rồi sao? Nghê học muội đâu cần phải giữ tiết hạnh vì bạn trai cũ chứ?】 【Không đến mức ấy, chỉ là mình thấy... thấy sao sao ấy...】 【Mình thì thấy không có gì lạ cả, mình thấy họ rất xứng đôi. Không tin à, nhìn lên sân khấu đi.】
Nghe vậy, mọi người đồng loạt quay về phía sân khấu. Lúc này, Nghê Âm và Đan Hiếu Sâm đang khiêu vũ. Một cú xoay, một cú chuyển, lúc đầu mặt nam diễn viên vẫn lạnh băng, nhưng khi đối diện với nụ cười như hoa của Nghê Âm, ánh mắt hắn bỗng trở nên dịu dàng lạ thường.
【Chờ đến ngày biểu diễn kỷ niệm trường, họ sẽ mặc sườn xám và bộ vest , lúc đó cảnh này sẽ đẹp đến bùng nổ cho mà xem. Màn trình diễn của chúng ta cũng sẽ cực kỳ hoàn hảo!】
Phương Tình khẳng định chắc nịch trong nhóm chat.
Vì thời gian gấp rút, ánh đèn trong phòng tập của câu lạc bộ kịch vẫn sáng đến tận 10 giờ tối mới tắt. Những buổi tập tiếp theo có thể phải chia nhóm ra diễn tập, do lịch học của mỗi người khác nhau nên cần sắp xếp lại.
Sau khi tạm biệt các thành viên trong câu lạc bộ, Nghê Âm lên lầu, vừa đến ban công và chuẩn bị rửa mặt thì cô nhìn thấy Giang Hiện và Úc Vi đang đứng dưới sân trường.
Hai người đứng đối diện, trông như đang nói chuyện.
"Ơ, đó chẳng phải là..." Cô bạn cùng phòng thấy Nghê Âm đứng bất động ở ban công, liền bước tới xem, lập tức buột miệng thốt lên kinh ngạc.
Không biết là vì cảm nhận được ánh nhìn hay vì giọng của cô bạn quá lớn, Giang Hiện và Úc Vi lập tức ngẩng đầu nhìn lên. Khuôn mặt Úc Vi thoáng chốc hiện lên vẻ bối rối rõ rệt, rồi cô quay đầu bỏ chạy.