Chương 25
Lúc đi hai người cũng không có mặc nhiều quần áo, cũng chỉ mặc thêm áo khoác dày thôi.Xe mô-tô tốc độ rất nhanh, gió cũng lớn, may mà phía trước có Tương Hãn chắn lại, nên Từ Cửu Chiếu mới không có bị đông lạnh.
Từ Cửu Chiếu ra sức ôm, cậu chịu đựng sợ hãi, ngay cả Tương Hãn run lên một cái cũng không có phát giác ra.
Phần eo Tương Hãn tuy rằng không có thấy nhột, nhưng bị Từ Cửu Chiếu ôm như thế, hắn có chút hơi mẫn cảm.
Tương Hãn khóe miệng vểnh lên, tốc độ xe cũng không có giảm bớt chút nào. Nếu đi chậm lại, trời tối bọn họ sẽ trở về không được!
Lần này Tương Hãn cũng không phải đi mù quáng như thế, dù sao hắn cũng không quen ai ở nơi này, coi như là muốn đi đào nhà cũ cũng phải tìm hiểu trước mới được.
Mấy ngày nay trấn Phong Diêu xuất hiện đủ loại mối lái, xẻng đất đi đi về về không cố định, thân là một thương nhân đồ cổ, Tương Hãn cũng có tiếp xúc với họ một chút. Nhưng bởi vì trước đó thiếu chút nữa bị lừa, nên lần này hắn cẩn thận hơn rất nhiều, tìm hiểu rõ ràng đường đi, tính toán tự mình đi nhìn thử, đi thu đồ, nhân tiện giải trí luôn. Dĩ nhiên, mang theo Từ Cửu Chiếu hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Những thứ cần dùng khi xuống nông thôn đào nhà cũ đầu tiên là phải có xe mô-tô, hai là phải có sức khoẻ tốt, cuối cùng là phải ăn mặc đơn giản một chút.
Mặc đồ đơn giản xuống nông thôn thu hàng sẽ dễ dàng hơn, mặc khoa trương quá sẽ bị người khác “làm thịt” mất.
Chạy gần hai canh giờ, chờ lúc cánh tay của Từ Cửu Chiếu đã mỏi nhừ, cả người đều cứng ngắc thì Tương Hãn mới dừng lại.
Lúc này đã hoàn toàn cách xa thành phố ầm ĩ, đi sâu vào vùng núi non trùng điệp.
Xung quanh Trịnh Châu đồi núi rất nhiều, phần lớn núi ở đây đều cao hơn 1000m so với mặt biển. Địa thế chặt chẽ phức tạp, điều này khiến cho giao thông không quá thuận tiện.
Mặt đường được tráng xi măng miễng cưỡng, càng vào bên trong đường xá càng tệ, cuối cùng chỉ còn đường đất cứng rắn, rải một số viên đá coi như là làm đường.
Sau khi đi vào sâu, Tương Hãn không dám chạy nhanh, cứ như vậy lúc đến thôn, mặt trời đã bắt đầu lặn rồi.
Tương Hãn đem nón bảo hiểm cất xong, khóa kỹ xe mô-tô, đối với sắc mặt trắng bệch, tay chân cứng còng của Từ Cửu Chiếu hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Từ Cửu Chiếu liếʍ liếʍ môi, nghiêm mặt nói rằng : “Không có việc gì, đi thôi.”
Sau đó cậu dẫn đầu đi vào trong thôn, Tương Hãn cất chìa khóa xe, cười nhạt, đi theo phía sau cậu.
Thôn không lớn, người xa lạ lui tới sẽ làm cho người khác chú ý, nên trước đó Tương Hãn đã hỏi thăm kỹ càng, hai người dưới sự chỉ dẫn của người dân đi thẳng tới một gia đình ở phía đông thôn.
Từ Cửu Chiếu ngẩng đầu nhìn gia đình này, so với tấc đất tấc vàng trong thành thị, cái nhà này diện tích không nhỏ. Bất quá cũng chỉ là nhà ngói ba gian lớn, một đại viện bằng tường gạch mà thôi. Từ khung cửa sổ trên bức tường gạch, Từ Cửu Chiếu dựa vào kinh nghiệm của mình suy đoán tình trạng kinh tế gia đình này.
Không phải là quá tốt. Có lẽ đã từng khá giả, thế nhưng thời gian rất lâu không có tu sửa, tổng thể có vẻ hơi đổ nát.
Từ Cửu Chiếu lông mày cau lại, yên lặng đi tới phía sau Tương Hãn, nghe hắn cùng chủ nhà nói chuyện với nhau.
“… Nếu không phải là năm ngoái mùa màng không tốt, chúng tôi cũng không nỡ bán vật lưu lại của tổ tiên. Trong nhà lại có người bệnh, còn con gái tôi học đại học ở bên ngoài, cũng không thể để cho nó ăn không ngon mặc không tốt được. Ra bên ngoài sống, cái gì cũng đều dùng tiền cả.” Ông cụ họ Lôi đã hơn năm mươi tuổi, bởi vì quanh năm ra đồng làm việc, da vừa đen vừa khô, mặc một áo khoác bông dày, chân mang một đôi giày có chút đen.
Lão hướng Tương Hãn đưa 1 điếu thuốc, Tương Hãn cười uyển chuyển từ chối.
Lôi lão ho khan một cái, nói rằng: “Không hút thuốc lá là tốt, không hút thuốc là tốt rồi. Tôi đây cả đời bỏ không được cái thứ này.”
Ánh mắt Tương Hãn quan sát ngón tay đang kẹp thuốc của ông ta, sau đó lộ ra một ý tứ hàm xúc không rõ.
Từ Cửu Chiếu ở phía sau nghe, biết được nhà này là vì tạo điều kiện cho con học ở trường nơi khác, lúc này định đem bảo vật trong nhà bán đi.
Từ Cửu Chiếu mắt rũ xuống, nhìn trong khoảng sân mọc đầy cỏ xanh. Bất kể ở triều đại nào, đi học đều là việc quan trọng, cậu khi đó thậm chí còn vay tiền mang nợ, thắt lưng buộc bụng để được đi học. Nhà nghèo, chính là khổ như vậy.
Tương Hãn không dấu vết ngắt lời Lôi lão đang không ngừng kể chuyện xưa, giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Thời gian cũng không còn sớm, trễ nữa đường núi không dễ đi, ông có thể cho chúng tôi xem qua vật đó được không?”
Lôi lão luống cuống lấy tay xoa ở trên y phục, chợt nói: “Đúng đúng đúng, xem tôi này, cứ mải lo nói chuyện. Mau vào trong đi.”
Đường đi từ bên ngoài đi vào trong nhà đều không có đèn.
Trong nhà điều kiện cũng không được tốt lắm, vật dụng trong nhà khá cũ kỹ, trong phòng có đặt một cái TV 22 inch.
“Bà nó ơi, đưa cái chìa khóa cho tôi.” Lôi lão đi vào gian phòng có treo rèm cửa bên cạnh, trong phòng truyền đến vài tiếng ho khan, dường như chính là người vợ sinh bệnh của lão.
Một lát sau, Lôi lão cầm một chùm chìa khóa được cột bằng một sợi dây đỏ đi ra, kêu hai vị khách nhân cùng lão đi qua một gian phòng khác.
Gian phòng này là nơi để tạp vật, nông cụ, máy cán bột, cối xay nhỏ, gia cụ cũ, túi lương thực,…..
Lôi lão mở đèn lên, ngọn đèn màu vàng cũng không quá sáng, chỉ chiếu sáng một góc tường tối đen trong gian phòng.
“Đến đây, cậu xem đi, vật đó được để ở trong này.”
Lôi lão đem đồ trên bàn dọn đi, đem một hộp gỗ dài 50cm, rộng 30cm, cao 20cm đặt lên bàn.
Tương Hãn từ trong túi móc ra một đôi bao tay màu trắng đeo lên, hai tay đè tay lão Lôi lại, ý bảo để tự hắn mở ra.
Lôi lão chà xát tay: “Cậu xem một chút đi, vật này là cổ vật của Minh triều, là đồ thật đó.”
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Từ Cửu Chiếu mâu quang lóe lên, Minh triều sao. Cậu tiến lên, nhìn vào trong hộp đã bị mở ra.
Bên trong lộ ra một pho tượng đồng mạ vàng.
Tương Hãn cẩn thận đem tượng đồng mạ vàng ôm ra để lên bàn, Từ Cửu Chiếu liếc mắt một cái liền biết kiểu mẫu tượng đồng mạ vàng này là một trong những kiểu mẫu phổ biến trong thời Minh.
Tên đầy đủ của nó là… “Tượng đồng Vi Đà Bồ Tát [1] trong tư thế đứng.” Tương Hãn nói ra tên của tôn tượng.
Chỉ thấy, Vi Đà Bồ Tát mặc trang phục Trung Quốc cổ đại, thân thể to lớn hùng vĩ, thần tình uy vũ kiên nghị, đầu đội mũ giáp có tua, đôi mắt mở to. Trên người của Ngài mang mũ chiến đấu, áo giáp sắt, quần chiến, ô hài, hình dáng khăn choàng như đang bay lên, khăn quấn vòng quanh vai xuống, càng tăng thêm cho vị thần tướng này vẻ võ dũng khoẻ mạnh, khí thế bức người.
Dưới ánh đèn màu vàng, tôn tượng như được phủ lên một tầng sáng quang mang, nhìn giống như có phật quang vậy.
Từ Cửu Chiếu cũng không nhịn được hoa mắt thần mê, tạo hình rất có khí thế, rất tinh xảo. Nếu như trở về thời của cậu, vật này chắc chắn sẽ khiến cho các phú hào tranh cướp bể đầu.
Tương Hãn tay cầm tôn tượng nhìn một chút, từ trong túi áo lấy ra một kính lúp nho nhỏ, dưới ánh đèn cẩn thận nhìn hoa văn phục sức.
“Thế nào? Đúng là đồ thật phải không? Tổ tiên của tôi khi chạy nạn tới nơi này đã đem bán các cổ vật gia truyền đổi lấy tiền, cuối cùng chỉ còn sót lại vật này, tổ tiên tin Phật nên mới lưu lại đến bây giờ.” Lôi lão cẩn thận quan sát biểu tình của Tương Hãn.
Tương Hãn nét mặt bình tĩnh, vô hỉ vô bi, ánh mắt thản lại nhiên không gợn sóng, làm cho Lôi lão trong lòng thấy bất ổn.
Lão nhịn không được quay đầu nói với Từ Cửu Chiếu: “Chú em, cậu cũng xem một chút đi, vật này rất tốt đó.”
Từ Cửu Chiếu âm thầm gật đầu, dựa vào mắt nhìn của cậu, vật này đúng là rất tốt.
Tương Hãn khóe miệng vểnh lên, quay đầu nói với Từ Cửu Chiếu: “Cậu cũng muốn xem sao?”
Từ Cửu Chiếu do dự, gật đầu: “Ừ, tôi muốn xem một chút.”
Tương Hãn lại lấy ra một bộ bao tay đưa cho cậu, Từ Cửu Chiếu kỳ quái nhìn hắn một cái, không biết hắn lấy thứ này từ đâu ra thế?
Khi nhìn gần tôn tượng thì thấy không có hoàn mỹ tinh xảo như nhìn từ xa, cũng không có cách nào cả, dù sao thời đó tài nghệ cũng có hạn.
Từ Cửu Chiếu khom lưng nhìn tôn tượng qua kính lúp, nếu tính chênh lệch giá tiền đời Minh so với hiện đại, đoán chừng tôn tượng này có giá trị khoảng 20 vạn.
“Cậu nghĩ thế nào?” Tương Hãn ôm cánh tay tựa vào ở một bên.
“Ừm… Tôi nghĩ cũng tạm được.” Từ Cửu Chiếu hỏi lại: “Anh thấy thế nào?”
Vậy mà Tương Hãn nâng đầu lên nhẹ nhàng nói rằng: “Tôi thấy không được.”
Từ Cửu Chiếu lấy làm kinh hãi.
“Thấy không được” có ý gì ở phía sau, Từ Cửu Chiếu đương nhiên là biết. Khi nhìn hàng, nếu cho rằng vật đó không được hoặc là có vấn đề, người bình thường cũng sẽ không nói ra trắng ra như vậy,chỉ nói mơ hồ là: Xem không rõ, nhìn không chính xác, uyển chuyển biểu đạt ý tứ rằng đồ vật đó có bất thường.
Từ Cửu Chiếu nhìn lại pho tượng Vi Đà Bồ Tát kia, vật này có vấn đề sao?!