Chương 2
Tên con trai cao lớn viết tên mình xiêu xiêu vẹo vẹo trên miếng bìa cứng: “Ngô Cửu Lợi”.Nhìn ba chữ nọ, vẫn cho rằng là mình nhập vào thân thể em trai của tên này, Từ Cửu Chiếu nhịn không được lộ ra biểu tình quái dị.
Ngô Cửu Lợi lại cho rằng Từ Cửu Chiếu không nhận ra nên có vẻ hơi ủ rũ, kiên nhẫn nói rằng: “Đây là tên của tôi, Ngô Cửu Lợi.” Sau đó hắn lại viết tên của Từ Cửu Chiếu: “Đây là tên của cậu, nhận ra được không ?”
Những ngày qua Ngô Cửu Lợi cẩn thận tỉ mỉ và kiên trì như thế nào Từ Cửu Chiếu đều nhìn ở trong mắt, nhớ ở trong lòng. Tuy rằng cậu hạ quyết tâm sẽ không để cho ai biết rằng linh hồn thân thể này đã thay đổi, thế nhưng đối phương có ơn với cậu thì nhất định sau này cậu sẽ hồi báo lại.
Trải qua mấy ngày huấn luyện khôi phục, Từ Cửu Chiếu đã có thể phát âm rõ ràng tiếng phổ thông theo tiêu chuẩn, vì vậy mở miệng nói: “Nhận ra được!”.
“Hì hì”. Ngô Cửu Lợi giống như chính mình đạt được điều gì to lớn, lộ ra dáng tươi cười nhìn phi thường chân chất.
Từ Cửu Chiếu mỉm cười đáp lại, rủ mắt thấy dòng chữ xiêu vẹo trên miếng bìa. Người này tựa hồ hồi đi học cũng không tốt a, thư pháp không hề có quy củ gì hết.
Chương trình huấn luyện ngoại trừ dạy phát âm, đọc, viết, còn chỉ cách diễn đạt. Cách nói thay đổi, có thể thông qua tiếng nói mà che lấp, thế nhưng kiểu chữ lại rất khó thay đổi được. Song điểm này Từ Cửu Chiếu cũng đã có dự định.
Trong phòng bệnh, Từ Cửu Chiếu nằm ở giường gần cửa nhất, phía trong là một nam tử trung niên bị gãy xương cánh tay.Có một khoảng thời gian khi người nhà của ông ấy đến thăm, Từ Cửu Chiếu đã từng tận mắt thấy con gái của ông ấy nằm ở trên giường bệnh làm bài tập, trong đó có một quyển vở tập viết chữ .
Kiểu chữ là có thể thông qua tập viết mà thay đổi a.
Từ Cửu Chiếu không được tự nhiên dùng ba đầu ngón tay cầm lấy cây bút bi, tay run run viết xuống hai chữ. Ngô Cửu Lợi đọc theo: “Bảng chữ mẫu?”. (bản gốc là : 字帖). Sau đó hắn ngước mắt nhìn Từ Cửu Chiếu hỏi: ” Cậu muốn bảng chữ mẫu? Để luyện chữ sao?”
Từ Cửu Chiếu biểu hiện ra thần sắc hiếu học gật đầu.
Ngô Cửu Lợi cảm thấy hơi quái dị, xoa xoa đầu, cười một tiếng: “Cậu vậy mà cũng có ngày chủ động yêu cầu luyện chữ.”
Từ Cửu Chiếu âm thầm kêu khổ, chẳng lẽ thân thể này là kẻ không học vấn, không nghề nghiệp gì sao? Không biết biểu hiện của mình có gì dị thường không nữa?
May là Ngô Cửu Lợi rất nhanh lộ ra biểu tình hiểu được: “Là do bác sĩ yêu cầu đi.” Sau đó hắn càng nghĩ càng thấy có lí, lầm bầm lầu bầu nói rằng: “Đúng đúng, hẳn là nên luyện nhiều một chút. Như vậy bệnh của cậu cũng sẽ mau hết hơn.”
Từ Cửu Chiếu thấy hắn tự tìm ra được lý do, không khỏi bật cười.
Điều này làm cho Ngô Cửu Lợi bất ngờ: “Rốt cuộc cũng thấy cậu cười, từ lúc vào viện, cả ngày cũng không thấy cậu cười một chút nào. Đương nhiên, ý anh không phải nhập viện là chuyện gì tốt. Nhưng bởi vì lần bị thương này, ngay cả thân phận học đồ của cậu cũng bị xóa bỏ. Tuy rằng… “. Ngô Cửu Lợi đem lời còn lại nuốt vào trong bụng, gượng gạo dời đề tài: “Ngày đó sao cậu lại đi đến lò nung bỏ hoang đó vậy? Sẽ không thật sự tưởng bọn họ nói như vậy nên nửa đêm chạy tới đào đồ vật đi?”
Từ Cửu Chiếu tất nhiên không biết rốt cuộc là thân thể này tại sao lại đến cái nơi bị bỏ hoang đó vào đêm khuya. Cậu chỉ có thể cau mày, vẻ mặt đau khổ.
Dù sao bây giờ cậu nói chuyện cũng không được, coi như là muốn biểu đạt cũng rất khó khăn.
Quả nhiên Ngô Cửu Lợi không hỏi tới nữa, ngược lại đứng lên thu xếp đồ đạc cho Từ Cửu Chiếu ra ngoài. Điều này làm cho cậu vui mừng ngoài ý muốn, còn tưởng rằng Ngô Cửu Lợi chuyển cậu sang phòng khác, không nghĩ tới lại được phép ra ngoài.
Bệnh viện rất lớn, kết cấu hạ tầng vô cùng phức tạp, lầu mới lầu cũ, hàng lang qua lại, đừng nói cậu là bệnh nhân nằm viện, ngay cả y tá mới tới mấy tháng cũng không biết rõ đường.
Cho nên trên cơ bản Từ Cửu Chiếu ít đi ra ngoài vận động, xa nhất cũng chỉ đến đầu hàng lang bên kia để đi vệ sinh.
Do lúc đó khí trời lạnh lẽo, quần áo trên người rất dày nên Từ Cửu Chiếu ngoại trừ đầu bị thương, trên người cũng không có vết thương gì.
Bác sĩ thì nói cậu vận khí tốt, do té không bao lâu đã được người phát hiện – đương nhiên sự thực thế nào, chỉ có Từ Cửu Chiếu biết.
Ngoại trừ bác sĩ kết luận bị chứng tắt tiếng còn có một chút dấu hiệu chấn động não. Bất quá Từ Cửu Chiếu không có triệu chứng như bọn họ nói như buồn nôn, cháng váng đầu…
Bác sĩ cũng đã nói bởi vì bị va đập, rất có thể tạm thời sẽ quên một số chuyện trước kia, cho nên tất cả mọi việc đều do Ngô Cửu Lợi xử lý. Từ Cửu Chiếu mặc dù thắc mắc tầng tầng lớp lớp, không biết cần nên quên chuyện gì, cần nên nhớ chuyện gì nhưng cũng chỉ biết phiền muộn trong lòng.
Bệnh viện Từ Cửu Chiếu nằm quản lý rất nghiêm ngặt, nếu như muốn đi ra ngoài, nhất định phải làm thủ tục xin phép.
Sau khi ký tên, bọn họ rời khỏi bệnh viện.
Vừa qua tháng giêng, tính theo ngày thì thời gian “Từ Cửu Chiếu” tử vong so với thời gian cậu bị chém đầu chênh lệch không bao nhiêu ngày.
Không biết là do trùng hợp hay do ý trời, nếu đã có cơ hội sống lại Từ Cửu Chiếu sẽ quý trọng gấp đôi, sẽ không cho phép bất kì sai sót nào xuất hiện.
Mặc áo lông ấm áp, Từ Cửu Chiếu thở ra một ngụm khí màu trắng, không khí theo hô hấp mang theo một hương vị lạ lẫm.
Lông mày không dấu vết nhíu lại một chút, Từ Cửu Chiếu kéo cổ áo che mũi miệng lại, Ngô Cửu Lợi đứng ở bên cạnh lấy nón đội lên cho cậu:” Đội vào, đầu cậu bị thương còn chưa lành đâu. “
Từ Cửu Chiếu đáp một tiếng, theo sau hắn đi ra cửa bệnh viện.
Mấy ngày này cậu không rời phòng bệnh ở tầng trệt, một mặt là bởi vì bệnh viện kết cấu phức tạp, mặt khác là do bên ngoài xe cộ như mắc cửi.
Sau khi thu thập được khá nhiều tin tức, Từ Cửu Chiếu biết rằng nơi này cách triều đại của cậu khoảng ba, bốn trăm năm, triều đại đã sớm thay đổi. Minh triều cũng đã không còn, cho nên việc cậu chết oan cũng không còn thương tâm nữa. Sau cuộc hỗn loạn trong triều, không bao lâu sẽ có một triều đại mới thay thế, kết cục như ở triều đại cũ cũng không thể trốn thoát được.
Theo sát sau lưng Ngô Cửu Lợi, Từ Cửu Chiếu tránh xe cộ ở lối đi, đi sát bên trong. Mặc dù trong lòng kiến thiết thật lâu, cũng có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng khi gặp những chiếc hộp lớn mang tên ô-tô này gầm rú bên người, thải ra khí lưu đánh thẳng vào thân thể vẫn khiến cậu sợ hãi, sắc mặt trắng bệch.
“Cậu đứng đây chờ tôi một chút”. Ngô Cửu Lợi căn dặn Từ Cửu Chiếu xong thì xoay người đi. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Từ Cửu Chiếu nhìn Ngô Cửu Lợi đi vào một buồng kính nhỏ hẹp có cửa ngăn lại, do thân hình cao lớn của Ngô Cửu Lợi che kín, Từ Cửu Chiếu nhìn không thấy hắn đang làm cái gì.
Một lát sau Ngô Cửu Lợi đi ra, trong tay cầm xấp tiền nhét vào trong túi: “Đi thôi.”
Từ Cửu Chiếu ánh mắt lóe lên một cái, thì ra xấp giấy đầy màu sắc này là tiền a. Từ Cửu Chiếu quay đầu lại nhìn cái buồng nhỏ đó, âm thầm nhớ kỹ đây là nơi có thể lấy được tiền.
“Tiền khám bệnh của tôi tốn bao nhiêu thế?” Từ Cửu Chiếu hỏi.
Ngô Cửu Lợi quay đầu nhìn cậu một cái, nhếch miệng cười nói: “Đừng quan tâm, dù sao anh đây vẫn có thể trả được.”
Từ Cửu Chiếu lông mày nhíu lại, cố chấp muốn biết: “Rốt cuộc là nhiều hay ít? Dù sao cũng phải cho tôi biết con số chính xác chứ.”
Ngô Cửu Lợi bất đắc dĩ đành phải nói: “Khoảng mấy vạn. Bởi vì lúc đầu cậu đã sử dụng phòng chăm sóc đặc biệt, phẫu thuật và các loại thuốc nước ngoài….nên chi phí rất đắt. Bất quá phí bồi thường của xưởng gốm kia cộng với tiền bảo hiểm của cậu, có thể thanh toán 70% viện phí.”
Từ Cửu Chiếu vừa nghe mấy vạn liền ngây ngẩn cả người .
Bất kể là ở kiếp trước hay kiếp này, con số hơn vạn chính là một con số khổng lồ.
Huống chi dựa theo tìm hiểu của Từ Cửu Chiếu, thân thể này chỉ là một cậu nhóc vị thành niên mười bảy tuổi, sau này có đi học nghề nhưng cũng chưa được bao lâu. Hơn nữa là cô nhi không cha không mẹ sống trong cô nhi viện, cho nên đừng nghĩ là có tiền để dành.
“Vậy còn 30% kia? ” Từ Cửu Chiếu nhìn Ngô Cửu Lợi.
Ngô Cửu Lợi gãi gãi đầu:” Anh giúp cậu trả, đừng lo lắng!”
Từ Cửu Chiếu trầm ngâm một hồi mới lên tiếng: “Tôi sẽ trả lại cho anh.”
Ngô Cửu Lợi cười một tiếng, định gõ đầu cậu, vừa giơ tay lên mới nhớ đầu cậu còn có vết thương, lại chuyển sang vỗ vai : “Anh đây không cần gấp đâu.”
Người không có đồng nào còn đeo một thân nợ nần, trong lòng Từ Cửu Chiếu có chút phiền não. Cậu thiếu Ngô Cửu Lợi không chỉ có tiền mà còn nợ cả nhân tình.
♦♦♦♦♦
Đi vào nhà sách, đập vào mắt là không gian thật lớn cùng với hàng loạt giá sách khiến Từ Cửu Chiếu nhìn không chớp mắt.
Đây chính là sách a, chính là một tài sản có giá trị to lớn a.
Kiếp trước sách không phải là vật dành cho nhà nghèo như bọn họ. Giấy rất đắt, hơn nữa in ấn rất khó. Mỗi cuốn sách có giá trị rất cao, có thể tương đương với chi tiêu một tháng của một gia đình thông thường, để hàn môn (chỉ những nhà nghèo) có thể cấp dưỡng cho một vị học trò thì phải nhịn ăn, nhịn mặc cho người học mua sách vở và giấy bút. Học trò nếu muốn mua đủ tứ thư ngũ kinh, thường thường phải hao phí mấy năm, thậm chí hơn chục năm.
Ngô Cửu Lợi nhức đầu nhìn gian trưng bày lẩm bẩm: “Bảng chữ mẫu ở nơi nào?” Sau đó hắn kéo một nhân viên gần đó trực tiếp hỏi: “Mua bảng chữ mẫu ở nơi đâu vậy?”
Nhân viên bị nắm lại có chút hoảng sợ, cũng không dám vì động tác thô lỗ của hắn mà tức giận, nơm nớp nói rằng : “Ở lầu hai, phía đông bắc.”
Ngô Cửu Lợi hài lòng buông ra, nhân viên bán hàng như được đại xá nhanh chóng ly khai.
Lầu hai phía đông bắc là khu bán văn phòng phẩm, có bán các loại dụng cụ học tập như sách, vở, bút, com-pa, thước, ….
Ngô Cửu Lợi thấy mấy thứ này thì lộ ra biểu tình nhức đầu, hướng về phía Từ Cửu Chiếu quanh co: “Cậu tự đi đi, anh ở bên ngoài chờ cậu.”
Bên cạnh khu văn phòng phẩm là một không gian nhỏ dành cho người đọc sách, Ngô Cửu Lợi đi tới chỗ ít người ngồi xuống. Người ở đó thấy hắn liền liên tục không ngừng cầm đồ uống và sách vở lặng lẽ chuyển qua chỗ xa hơn.
Ngô Cửu Lợi cũng không chút phật lòng, ngược lại tựa hồ còn rất thích ý, hắn hướng về phía Từ Cửu Chiếu khoát khoát tay, giục cậu đi.