Livestream Khai Hoang, Tài Sản Hàng Trăm Tỷ!

Chương 43: Rung động thoáng qua

"Tất nhiên là muốn chứ, nhưng sức một người thì giới hạn, không thể phát triển lớn được. Chẳng hạn lần này, nếu chỉ bán băng vệ sinh và bαo ©αo sυ, tôi sẽ kiếm được ít tiền hơn so với khi anh tham gia. Hợp tác cùng có lợi, cùng phát triển, cùng thắng mà. Vậy nên tôi muốn hợp tác với anh."

[Trời ạ, cô ấy thật sự có tầm nhìn.]

[Thật đấy, cô ấy rất có tầm nhìn chiến lược.]

[Nếu chỉ dựa vào một mình cô ấy, sẽ khó mà mở rộng quy mô. Nhưng nếu hợp tác với ảnh đế, dù là trao đổi thương mại hay livestream bán hàng, chắc chắn sẽ có hiệu ứng cộng hưởng, một cộng một lớn hơn hai.]

Nghe những lời đó, Dương Diệu vô cùng vui mừng, liền đồng ý hợp tác ngay. Anh ta nhanh chóng trở về phòng mình, mang ra mấy bao lớn quần áo và phụ kiện đã tích trữ từ lâu.

Kiều Kiều nhờ Đại Đồng đi dắt hai con bò từ chuồng ra để chở thêm hàng hóa của Dương Diệu.

Dương Diệu nhìn đống hàng từng tưởng sẽ không bao giờ bán được, trong lòng dâng lên nhiều cảm xúc, anh ta nói với Kiều Kiều: "Tôi quyết định rồi, không quan trọng bán được bao nhiêu, chúng ta chia đều năm năm."

Kiều Kiều mỉm cười: "Vậy tôi chiếm lợi của anh nhiều quá rồi."

"Không sao, nếu không có cô, tôi cũng chẳng kiếm nổi một đồng. Năm năm là hợp lý."

"Thế này nhé." Kiều Kiều đề nghị: "Chúng ta chia ba bảy, tôi chỉ lấy ba phần, nhưng anh phải tham gia buổi livestream tối nay để giúp tôi bán hàng, thế nào?"

Dương Diệu nhìn cô cười: "Tôi cứ tưởng cô từ chối thật, hóa ra chờ tôi ở đây."

Kiều Kiều cười đáp: "Kinh doanh thì phải có mưu lược chứ."

Với danh tiếng của Dương Diệu, nếu anh ta tham gia livestream, chắc chắn lượng người xem của Kiều Kiều sẽ tăng gấp đôi.

"Được thôi." Dương Diệu đồng ý ngay.

Trên đường đến bộ lạc Linh Tê, vì thiếu bò cho nên Kiều Kiều và Dương Diệu cùng ngồi chung một con.

"Sau này kiếm được tiền, tôi định xây một con đường xuyên rừng dẫn đến bộ lạc, có thể cho ô tô và xe tải đi lại, rồi mua thêm vài chiếc xe để vận chuyển hàng hóa. Việc này cũng sẽ giúp ích cho khách sạn sau này."

Dương Diệu không chú ý lắm đến những lời Kiều Kiều nói, vì ngồi sau lưng cô, cơ thể hai người thỉnh thoảng chạm nhau, khiến anh ta cảm thấy không khí xung quanh trở nên nóng bức hơn.

"Hử?"

"Tôi nói là tôi muốn xây một con đường lớn tới bộ lạc và mua vài chiếc xe tải để thuận tiện hơn trong việc vận chuyển. Điều đó cũng sẽ hỗ trợ việc cung cấp cho khách sạn của chúng ta trong tương lai."

"Khách sạn của chúng ta?"

"Ha ha, tôi nói nhầm."

"Kiều Kiều, cô có muốn hợp tác với tôi không? Chúng ta cùng nhau xây dựng khách sạn."

"Chắc không được đâu." Kiều Kiều đáp: "Chương trình quy định mỗi người chỉ có thể xây dựng khách sạn của riêng mình, không được hợp tác."

"Ừ, vậy coi như tôi chỉ nói bừa thôi."

Lúc này, Dương Diệu bỗng có chút ghen tị với hai anh em Đại Đồng và Nhị Đồng. Ít nhất, họ luôn có thể ở bên cô, cùng cô thực hiện giấc mơ xây dựng khách sạn.

Ý nghĩ này vừa thoáng qua, Dương Diệu đã cảm thấy sợ hãi chính mình.

Tại sao anh ta lại có suy nghĩ như vậy chứ!

Không thể nào!

Không - thể - nào!

Hơn ba mươi năm qua chưa từng rung động, sao anh ta lại có thể bị một cô gái nhỏ này làm cho si mê chứ!

Dương Diệu vội vàng xua tan ý nghĩ kỳ lạ đó ra khỏi đầu, không thể nghĩ tiếp nữa.

Nghĩ thêm nữa, anh ta sẽ... thật sự gặp nguy.

Anh ta ngay lập tức chuyển chủ đề: "Cô có chắc là bán được băng vệ sinh không?"

Mặc dù lúc tranh luận với Phương Khải Kiều, cô rất tự tin, nhưng giờ đây trong lòng Kiều Kiều cũng có chút lo lắng: "Thật ra, tôi không chắc lắm. Vì bộ lạc này sống theo lối sinh hoạt nguyên thủy, việc thuyết phục họ mua băng vệ sinh… đúng là khá khó khăn. Nhưng tôi sẽ cố gắng."

Dương Diệu cười nói: "Nếu là người khác, tôi sẽ nghi ngờ, nhưng với cô thì tôi tin cô có thể làm được."

Kiều Kiều ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh: "Anh tin tưởng tôi vậy sao?"

"Ừ, tôi tin cô."

Kiều Kiều và Dương Diệu đến bộ lạc Linh Tê, dân làng thấy Kiều Kiều lại mang nhiều hàng hóa đến, vui mừng như đón Tết, đứng dọc hai bên đường chào đón cô.