Sau Khi Cả Nhà Đọc Được Tiếng Lòng Của Ta, Nữ Phụ Đã Sát Điên Rồi

Chương 9: Đến Cửa Xin Lỗi

Lão phu nhân cũng bị tổn thương vì lần sinh nở này, sau này không thể mang thai, còn suy yếu rất nhiều năm, sau đó mới từ từ bình phục.

Vì vậy, Thẩm Quân luôn cảm thấy mình mắc nợ mẹ và tam đệ, chỗ nào cũng nhường nhịn.

Thẩm Quân có đầu óc linh hoạt, từ nhỏ đã thông minh. Sau khi thi đậu Trạng Nguyên, đường làm quan của ông khá suôn sẻ.

Chỉ là trong nhà luôn luôn xảy ra rất nhiều chuyện rắc rối.

Rất may, vợ ông là người rất chu đáo, tình cảm của hai người trong nhiều năm qua vẫn luôn tốt đẹp.

Có lần, lão phu nhân vì muốn gây khó dễ cho Liễu Tuyết Tình, đã đưa tiểu thϊếp vào phòng Thẩm Quân, lần đó cũng hoàn toàn làm cho Liễu Tuyết Tinh lạnh lòng, chỉ cung kính ngoài mặt với lão phu nhân.

“Lão thái bà có bệnh phải không?”

Thẩm Vân Tri không nhịn được lẩm bẩm một câu.

Không thích con trai lớn có tương lai đầy hứa hẹn mà thích đứa con trai thứ không có tương lai.

Nhà mẹ đẻ của con dâu lớn có địa vị cao quý, không dỗ dành thì thôi, còn luôn ghét này ghét nọ, khiến Thẩm Quân thường xuyên bị nhạc phụ gọi đến tra hỏi, làm cho mọi chuyện càng thêm phức tạp.

Tình huống hiện tại thực sự rất khó giải quyết.

Thẩm Vân Tri dùng tay cuốn một lọn tóc, nghĩ cách thay đổi tình thế này.

Trong nguyên tác, ngay cả khi Thẩm Quân gần kề cái chết, vẫn là một đứa con hiếu thảo. Ông còn cảm thấy may mắn khi mẫu thân có thể đi theo tiểu đệ hưởng phúc, mà không phải bị ông liên lụy.

Nhưng ông lại không nghĩ tới, tại sao mẫu thân không hề cầu xin cho gia đình mình?

Thẩm Vân Tri: “Hệ thống, cha ta có phải con ruột của lão thái bà không?”

Hệ Thống: "005 không có quyền hạn xem xét. Mời ký chủ cố gắng thay đổi nội dung cốt truyện, tích lũy điểm để đổi lấy quyền hạn xem xét."

Thẩm Vân Tri: "....."

Sao vô dụng thế?

Hệ Thống: "Ký chủ, ngươi đang mắng ta sao?"

Thẩm Vân Tri: "Không có."

Hệ Thống: "Ha hả."

Một cái hệ thống như ngươi mà còn có thể "ha hả"?

Thẩm Vân Tri bĩu môi, vui sướиɠ đi ngủ.

Sáng hôm sau, Thẩm Vân Tri bị đánh thức.

Nghe nói Tề Vương đã đưa người tới cửa xin lỗi. Cha mẹ nàng bảo nàng sửa soạn rồi ra sảnh lớn.

Lại là tên Tề Vương chết tiệt đó.

Thẩm Vân Tri ngủ không ngon, mặt mày tối sầm, tức giận đi ra sảnh lớn.

Tề Vương đã đợi được một lúc. Thẩm Quân và Liễu Tuyết Tình tiếp đãi hắn ở sảnh lớn, lời nói cả trong lẫn ngoài đều tỏ vẻ xem thường hắn.

Điều này khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.

Hai người này trước đây không dám nói chuyện như vậy với hắn, lần nào cũng là dáng vẻ thật cẩn thận. Lúc đó hắn chỉ thấy phiền.

Hiện tại thái độ của hai người đột nhiên thay đổi, lại khiến hắn rất tức giận.

Nhưng hôm nay hắn đến là để giải thích nên chỉ có thể chịu đựng.

Vẻ mặt của Cổ Hành bên cạnh càng trở nên hỏng bét, đặc biệt là trà trên bàn, cực kỳ đắng.

Không biết đã pha bao nhiêu cân trà trong đó.

Người nhà này này thật là thần kì!

Thẩm Vân Tri: "Cha, mẹ."

Thẩm Vân Tri ung dung đến muộn, nàng bước đi chậm rãi, vẻ mặt bình tĩnh.

Tề Vương tâm trạng lại càng kém.

Mỗi lần hắn gặp nữ nhân này, chẳng có chuyện gì tốt.

Vài năm nay hắn bị nàng ta quấn lấy, làm ra vô số chê cười, nhiều lần vì nàng mà bị chế giễu.

Đối phương là con gái của Hộ Bộ Thượng Thư Thẩm Quân, Thẩm Quân lại là cận thần của hoàng đế, được phụ hoàng rất tin tưởng.

Vốn dĩ hắn có thể lợi dụng nàng, lấy nàng về phủ, nhưng loại người này thật sự không lên được mặt bàn, cũng không xứng làm vương phi của hắn.

Cố Cẩm Xuyên nghĩ rất nhiều chuyện.

Thẩm Quân: "Tri Tri, Tề vương điện hạ đang tìm ngươi."

Thẩm Quân nhìn thấy con gái mình đến, biểu tình của ông cuối cùng cũng khá hơn.

Bây giờ ông đã bắt đầu tin vào tiếng lòng của con gái nhỏ, nhưng không tới mức độ hoàn toàn tin tưởng một cách mù quáng.

[Thật là phiền phức, sáng sớm liền nhìn thấy hai cái xui xẻo!]

Thẩm Vân Tri vẻ mặt lạnh nhạt đi tới trước mặt Tề Vương, liếc nhìn hắn và Cổ Hành.

Thẩm Vân Tri cũng không nói chuyện.

Tề Vương chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Vân Tri, rất là xa lạ.

Ánh mắt Thẩm Vân Tri mỗi khi nhìn hắn đều sáng lên, nóng lòng muốn bám lấy hắn. Đây là lần đầu tiên nàng lạnh lùng như vậy.

Cố Cẩm Xuyên cảm thấy khó chịu, nhưng hắn vẫn xem nhẹ cảm giác này.

Tề Vương: "Mấy ngày trước chuyện ở quán trà đều là hiểu lầm. Hôm nay ta đến đây để giải thích."

Cố Cẩm Xuyên mặc dù đang giải thích, nhưng thái độ của hắn đều ra vẻ bề trên.

Giống như tất cả những gì hắn đang làm đều là bố thí cho Thẩm Vân Tri.

Thẩm Vân Tri tức đến bật cười.

Nàng gặp một tên ngu ngốc vào sáng sớm.

Cổ Hành: "Thẩm tiểu thư, ngày đó ta không hề muốn đánh ngươi, ngươi đã hiểu lầm!"

Cổ Hành tiếp nối cuộc trò chuyện.

Người muốn xin lỗi là hắn chứ không phải Tề vương.

Tuy nhiên, hắn cảm thấy rất oan uổng, lúc đó hắn tức giận vì quá đau, nhưng chỉ vung tay đi về phía Thẩm Vân Tri, cũng không thật sự muốn đánh nàng.

Rốt cuộc, là một nam nhân trưởng thành, làm sao có thể ra tay với một nữ tử yếu đuối.

Cổ Hành: “Ngày hôm đó quả thực rất đau đớn, cho nên mới khiến Thẩm tiểu thư hiểu lầm.”

Cổ Hành: "Là lỗi của ta khiến tiểu thư sợ hãi, ta đến để giải thích."

Cổ Hành: "Cũng là đến để nhận lỗi, hy vọng Thẩm tiểu thư đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho ta lần này."

Cổ Hành nói ra bản thảo đã chuẩn bị sẵn, thậm chí không thèm nhìn Thẩm Vân Tri, chỉ cúi đầu.

Trán của hắn đã được băng bó, đại phu nói sẽ không để lại sẹo mà chỉ phải thay một lớp da.

Mấy ngày nay đau nhức âm ỉ.

Cho nên hắn thực ra vẫn rất tức giận?

Rõ ràng hắn chưa làm cái gì nhưng Tề Vương chỉ nói một câu, buộc hắn phải đến để giải thích.

Thẩm Vân Tri: “Ồ, ngài đừng nói thế.”

Thẩm Vân Tri tỏ ra xấu hổ.

Thẩm Vân Tri: "Đây vốn là lỗi của ta, ta không cẩn thận làm ngài bị bỏng, đang muốn tới nhà ngài để xin lỗi, sao ngài lại tới nhà ta trước?"

Thẩm Vân Tri: "Ngài không làm gì sai cả, tại sao phải đến giải thích?"

Thẩm Vân Tri: “Người khác tin vào lời đồn, cũng không biết ngài lúc đó bị bỏng, cho nên mới trách móc ngài.”

[Hừm, nếu ta không châm ngòi ly gián, đều thật xin lỗi cái nồi trên đầu ngươi!]

Thẩm Vân Tri: "Ngài đó! Ôi!"

Thẩm Vân Tri nhìn Cổ Hành rồi lại nhìn Tề Vương, tựa hồ đang do dự không biết có nên nói hay không.

Cổ Hành lập tức hiểu được nàng muốn nói cái gì.

Vẻ mặt hắn có chút không ổn, không biết đang nghĩ gì.

Tề Vương: "Không biết Thẩm tiểu thư từ khi nào trở nên chu đáo như vậy?"

Tề Vương tự nhiên hiểu ý của Thẩm Vân Tri.

Hắn rất thắc mắc, một kẻ ngốc như Thẩm Vân Tri làm sao có thể nói ra lời này?

Chẳng lẽ Thẩm Quân ở sau lưng chỉ dạy nàng?

Chẳng trách đối phương không hề ngạc nhiên chút nào trước sự xuất hiện của họ. Thì ra đã nghĩ đến việc đối phó với hắn từ lâu.

Tề Vương: “Ta chỉ thấy kỳ lạ, tin đồn này cũng không phải do Thẩm tiểu thư lan truyền, tại sao có thể gây ra náo động lớn như vậy?”

Đúng như dự đoán, Cổ Hành lại nhìn Thẩm Vân Tri.

[Tên ngu ngốc này hoàn toàn bị người ta dắt mũi. 】

Thẩm Vân Tri: "Ta chưa bao giờ tự nhận mình là người lương thiện, hiếu ý người khác, chỉ biết cái gì gọi là có thù phải báo."

Thẩm Vân Tri: “Ta bị Tề Vương làm tổn thương nên mới ầm ĩ rằng ta không thích ngài nữa, nhưng lại không nói rõ là ai muốn đánh ta.”

Thẩm Vân Tri: "Nói ra cũng rất kỳ quái, chuyện nhỏ nhặt như vậy tại sao mọi người đều biết, chẳng lẽ Tề Vương đắc tội với người khác?"

Vốn trong chuyện này còn có người khác tham gia đốt lửa nên nàng không hề có gánh nặng tâm lý.

Tề Vương cùng Cổ Hành vẻ mặt đều thay đổi khi nghe những lời này.