"Xoảng——"
Chiếc đĩa rơi xuống đất.
Lúc này, trước mặt Thẩm Ý Đường xuất hiện một bóng người.
"Tiểu thư, người không sao chứ?"
Nha hoàn bị dọa hết hồn, vội vàng chạy tới đỡ nàng.
Thẩm Ý Đường lúc này mới hoàn hồn, vội vã tránh khỏi tay của nam nhân.
"Đa tạ công tử ra tay giúp đỡ."
Thẩm Ý Đường hơi cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn ân nhân của mình, nhưng lỗ tai nàng đã đỏ bừng.
"Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc tới."
Nam tử trả lời rất nhẹ nhàng.
Lúc này Thẩm Ý Đường mới ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú đang mỉm cười nhìn nàng.
Tim nàng đập nhanh hơn mấy nhịp.
“Xin hỏi tên của công tử?”
"Để thuận tiện cho ta kêu người đến nhà cảm tạ."
"Tại hạ....."
[Hắn tên Tạ Văn Thanh, tân khoa trạng nguyên của năm nay, và cũng là phu quân tương lai của ngươi, hắn không chỉ bạo hành ngươi mà còn dưỡng thê thϊếp bên ngoài. 】
Thẩm Ý Đường hoảng hốt khi nghe thấy tiếng nói của muội muội, thậm chí còn không nghe rõ Tạ Văn Thanh đang nói gì.
Nàng sửng sốt một lúc, lại nghĩ đến lời nói lúc nãy của muội muội, nàng đỏ bừng cả mặt.
Muội muội sao có thể nói vị công tử này là phu quân tương lai của nàng? Thật là không biết e thẹn.
"Cô nương?"
Tạ Văn Thanh thấy Thẩm Ý Đường không nói lời nào, trong lòng lo lắng.
Chẳng lẽ cách làm này của hắn hấp dẫn không được nàng ta?
"A? Thực xin lỗi, công tử, ngươi vừa nói gì?"
Thẩm Ý Đường cảm thấy có lỗi, hỏi lại lần nữa.
Tạ Văn Thanh lúc này không thể duy trì biểu tình được nữa, nắm chặt nắm đấm.
Đối phương thật sự rất coi thường hắn,
Hắn đã tìm hiểu rõ ràng đối phương là thiên kim của Hộ Bộ Thượng Thư, cho nên mới vội vàng dùng cách này thu hút sự chú ý.
Trong mắt hắn hiện lên một tia tàn nhẫn, nhưng rất nhanh bị che giấu.
"Tại hạ nói"
[Hắn biết ngươi là thiên kim của Thẩm gia, nên mới cố ý đến đây tính kế ngươi.]
Thẩm Ý Đường lại một lần nữa bỏ qua lời nói của Tạ Văn Thanh, lập tức càng đỏ mặt xấu hổ.
Nhưng nàng cũng không thể hỏi lại lần nữa, như vậy thật không lễ phép.
Tuy nhiên, Tạ Văn Thanh đã chú ý tới vẻ mặt hoảng loạn của nàng, gân xanh trên mặt đột nhiên giật giật.
Đây là đang sỉ nhục hắn đi!
Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, trên khuôn mặt vẫn luôn tươi cười.
Hắn xuất thân từ nông dân, không có sự ủng hộ trong triều đình nên cần tìm chỗ dựa vững chắc.
Cho nên, hắn chịu đựng.
Thẩm Ý Đường lúc này đã không biết nên nói cái gì, nguyên bản hai người lần đầu gặp gỡ sẽ vô cùng lãng mạn, bây giờ lại biến thành một tình huống xấu hổ.
Cuối cùng, Tạ Văn Thanh không nhịn được nữa, chắp tay chào rồi rời đi.
Thẩm Ý Đường lúc này càng cảm thấy có lỗi, lại xấu hổ nên không dám giữ người, đành nhìn Tạ Văn Thanh rời đi.
Thẩm Vân Tri đứng ở cửa nhìn thấy Tạ Văn Thanh tức giận rời đi, cong môi đi vào Như Ý Phường.
"Tiểu muội, ngươi cũng tới. Đây là điểm tâm mới ra của Như Ý Phường, tên là Thạch."
Thẩm Ý Đường nhìn thấy muội muội đi đến, lập tức nhẹ nhàng vẫy tay với nàng, quên mất chuyện vừa rồi.
"Hửm, thạch?"
Lúc này Thẩm Vân Tri nhìn tiểu nhị đang cúi đầu đứng một bên, chắc là mới bị lão bản mắng cho một trận.
Có mấy miếng thạch bị lăn xuống đất, hình dáng tuy rằng có hơi khác so với kiếp trước, nhưng cũng không kém nhiều lắm.
Trước khi Thẩm Mạn Mạn trải qua tận thế, nàng ta là một đầu bếp của một nhà hàng năm sao. Trong tiểu thuyết gốc miêu tả, nàng ta biết tất cả các món ăn, sau khi xuyên qua, đã mở vô số cửa hàng và vô cùng được yêu thích khắp cả nước Nam Triều.
Kiếm thật nhiều tiền.
Bây giờ nàng ta mới xuyên đến, không có đủ vốn để mở tiệm nên đành hợp tác với người khác, cung cấp công thức rồi chia lợi nhuận.
"Điểm tâm này trong suốt như pha lê. Ta nghĩ bà nội sẽ rất vui khi nhìn thấy chúng."
Thẩm Ý Đường nở nụ cười, nhắc tới bà nội cũng không hề có chút bất mãn nào.
Theo như nàng nghĩ, dù tổ mẫu có sai lầm đến đâu thì bà nội vẫn là bề trên, cho nên phải kính trọng.
"Ha ha."
Thẩm Vân Tri nghe xong chỉ cười, nhưng không đánh vỡ ảo tưởng của nàng ta.
Quả thật đã lâu nàng không ăn thạch, cho nên cũng mua một ít về ăn.
Thẩm Ý Đường mua điểm tâm xong, nhanh chóng chạy về chăm sóc tổ mẫu.
Nếu buổi sáng và buổi chiều mẹ không đến phụng dưỡng bà nội, nàng sẽ thay thế mẹ đến, tránh cho người bên ngoài nói lung tung về mẹ.
Thẩm Vân Tri cũng không vội quay về, hiếm khi ra ngoài nên đương nhiên là muốn nhìn xem.
Kinh thành là nơi rất thịnh vượng, dưới chân hoàng đế, an ninh công cộng cũng rất tốt.
Có nhiều cửa hàng và quán rượu trên đường phố, hoạt động kinh doanh vô cùng náo nhiệt.
Thẩm Vân Tri trước đây chỉ đến một số thị trấn cổ xưa, nhưng kiến trúc nơi đó kém xa so với ở đây.
Nàng tò mò nhìn xung quanh, đang bước đi, một hạt đậu phộng bất ngờ rơi xuống đầu nàng.
Nó đánh vào trên đầu Thẩm Vân Tri.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy vài người đang tựa lưng vào cửa sổ tầng hai.
Là Tề Vương cùng các huynh đệ tốt của hắn.
Thẩm Vân Tri quấy rối Tề vương đã nhiều năm, làm rất nhiều trò chê cười, cho nên bằng hữu của hắn cũng rất khinh thường nàng.
Nhưng điều đó không có nghĩa là họ có thể tùy ý trêu đùa nàng.
Thế là Thẩm Vân Tri rầm rộ đi lên lầu.
Nguyên chủ thanh danh vốn không tốt, thậm chí còn có tin đồn nói rằng nàng kiêu ngạo, độc đoán, bắt nạt người khác.
Cho nên làm chuyện gì cũng không cần quá nhiều lo lắng, miễn sao không gây rắc rối lớn là được.
“Này, nhìn thấy Tề vương của chúng ta, Thẩm Vân Tri lại không chịu đi nữa.”
Cổ Hành đóng chiếc quạt gấp lại, vừa rồi chính là hắn ta đã ném đậu phộng.
Cố Cẩm Xuyên lúc này sắc mặt không tốt, bởi vì trước đó hắn đã bị lừa, Thẩm Vân Tri rõ ràng còn sống khỏe mạnh, lại đến lừa gạt hắn, nói nàng ta sắp chết.
Hành vi này thực sự rất đáng ghê tởm.
Vì vậy, khi những người xung quanh muốn trêu chọc nàng ta, Tề Vương không hề phản đối.
Thẩm Vân Tri thực sự rất là phiền phức.
Chỉ trong chốc lát, Thẩm Vân Tri đã đi lên lầu.
Nàng biết nên làm người khác ghê tởm như thế nào, trong đầu nàng có một kế hoạch.
"Tề Vương điện hạ!"
Nàng hào hứng chạy tới, rồi “không cẩn thận” trượt chân khi đi ngang qua bàn, thậm chí tay còn “không cẩn thận” đυ.ng vào ấm trà trên bàn.
"Xoảng——"
"A!"
Tiếng hét của Cổ Hành lập tức vang vọng khắp phòng.
Nước trà quá nóng, lại đổ lên người hắn.
Ngay lập tức, cơn đau dữ dội ập đến khiến hắn phải hét lên.
Biến hóa đột ngột này khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, bởi vì một giây trước họ còn đang chờ xem trò đùa, giây tiếp theo đã có người bị thương.
"Ai da, thực xin lỗi, thực xin lỗi, ngươi không sao chứ?"
Thẩm Vân Tri vội vàng tiến tới xin lỗi.
Ai ngờ, bởi vì “lo lắng” mà trực tiếp dẫm lên chân Cổ Hành.
"A-------"
Cổ Hành bị dẫm đau, lại hét lên.
"Tề Vương, làm sao bây giờ? Ta... ta cũng không cố ý!"
Thẩm Vân Tri lo lắng, nhìn về phía Tề Vương với ánh mắt cầu cứu.
Tất cả mọi người lúc này mới từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng chạy tới xem xét tình trạng của Cổ Hành.
"rít!"
Cổ Hành rút tay ra, trên trán đỏ bừng lên.
Bị phỏng không nhẹ, sợ là phải thay lớp da mới.
Thẩm Vân Tri nhịn cười, chạy tới chỗ Tề Vương khóc lóc, miệng ồn ào nói hắn đừng tức giận.