Đều là nữ nhân, tại sao tiểu thư từ nhỏ có thể đeo vàng đeo bạc, sống cuộc sống giàu có?
Mà mình lại chỉ có thể làm nô tỳ thấp kém?
Cho nên mấy năm nay, nàng luôn luôn dụ dỗ tiểu thư làm một ít chuyện hoang đường, hy vọng tiểu thư bị gia tộc chán ghét rồi vứt bỏ.
Nhưng lão gia và phu nhân lại vui lòng chiều chuộng tiểu thư, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng sẵn sàng giải quyết thay nàng.
Bây giờ bản thân không muốn làm nô tỳ nữa, thì có chỗ nào sai?
Thái Ngọc thầm nghĩ trong lòng, cũng cho rằng Thẩm Vân Tri sẽ thay nàng nói chuyện.
Nhưng những gì Thẩm Vân Tri nói sau đó đã khiến toàn thân của ả ta như rơi vào hầm băng.
"Cha, nha hoàn này thật là không biết sống chết, thân là nha hoàn của con gái, nhưng lại có ý tưởng không an phận với cha, nếu không xử lý, truyền đi ra ngoài, như vậy danh tiếng của con gái cũng bị hủy hoại."
Thẩm Vân Tri cúi đầu, nhìn chằm chằm vào móng tay màu hồng, chậm rãi nói.
Nàng thậm chí còn không thèm liếc nhìn Thái Ngọc.
Thẩm Quân nghe vậy, vẻ mặt trầm xuống, cũng nhận ra sự tình nghiêm trọng.
Hắn nháy mắt với Tiểu Nguyên, sau đó Tiểu Nguyên liền kéo Thái Ngọc ra ngoài.
"Tiểu thư, lão gia, các ngươi không thể làm vậy với ta. Ta vô tội, ta là bị hãm hại!"
"Lão gia."
Thái Ngọc lúc này đã hoàn toàn hoảng loạn.
Nàng ta liên tục cầu xin.
"Quân Nhi, đêm đã khuya ngươi còn đang làm gì?"
Lão phu nhân mang theo người hầu vội vàng chạy tới, thấy Thái Ngọc đang chật vật giãy dụa, liền quát lớn: “Đêm đã khuya còn không ngủ, ngươi muốn mẹ ngươi chết sớm vài năm đúng không?"
Lão phu nhân nói chuyện rất nặng lời, Thẩm Quân lập tức bước tới, đưa tay đỡ bà.
"Mẹ, ngài đừng nói vậy? Con là đang xử lý nô tài."
Thẩm Quân lại nháy mắt với Tiểu Nguyên, bảo hắn đem người kéo đi.
Thẩm Vân Tri lúc này cũng bước ra khỏi thư phòng, nhìn thấy lão phu nhân đứng bên cạnh Thẩm Mạn Mạn, khóe miệng nở nụ cười.
Lúc này Thẩm Mạn Mạn cũng đang nhìn nàng.
Sau khi tỉnh dậy, Thẩm Mạn Mạn đã dò hỏi rất nhiều về gia đình này.
Đại bá nương Liễu thị ỷ vào xuất thân danh môn vẫn luôn không tôn trọng mẹ chồng, bà ta chưa bao giờ đến thăm hỏi mẹ chồng, đồng thời cũng không thích cha mẹ nàng, đối với nguyên chủ Thẩm Mạn Mạn cũng rất lạnh nhạt.
Đại bá Thẩm Quân là Hộ Bộ Thượng Thư, ngày thường ông rất bận rộn, luôn xã giao đến khuya mới về nhà, đối với con gái là vô cùng dung túng.
Đại đường tỷ Thẩm Ý Đường tính cách không tệ, ôn nhu dịu dàng, đối với đường muội như nàng cũng rất bảo vệ.
Nhị đường ca Thẩm Tinh Từ là một công tử cà lơ phất phơ, cả ngày thích cùng hồ bằng cẩu hữu xen lẫn cùng nhau, đối với nguyên chủ cũng rất hờ hững.
Nhưng quá đáng nhất chính là Thẩm Vân Tri.
Ỷ vào sự sủng ái, thường xuyên gây rắc rối cho nguyên chủ, thậm chí còn khiến nguyên chủ phải khóc mấy lần.
Thẩm Mạn Mạn nheo mắt khi nhớ lại những gì nghe được, nàng là người rất hẹp hòi, tất cả những gì có hại với nàng đều phải diệt trừ.
Trải qua mấy năm tận thế, trái tim của nàng đã trở nên lạnh lùng, cứng rắn như thép.
Vì để bản thân có thể sống tốt, nàng có thể sử dụng bất cứ thủ đoạn nào.
"Xử lý nô tỳ? Nha hoàn này đã phạm phải sai lầm gì? Đây không phải là nha hoàn của tiện nha đầu Vân Tri sao?"
Lão phu nhân giả bộ hồ đồ, cố ý nói.
"Không có việc gì, chuyện này con trai có thể xử lý, mẹ trở về nghỉ ngơi đi."
Thẩm Quân đương nhiên không muốn làm lớn chuyện này, hắn càng không muốn mẹ mình biết.
"Như thế nào? Ngươi cho rằng ta không biết sao? Ta đã nghe hết mọi chuyện, nha hoàn này quá hoang đường, xứng đáng bị dìm chết!"
Lão phu nhân oán hận trừng mắt nhìn nha hoàn kia.
Bà rất hy vọng nha hoàn này có thể leo lên giường thành công, tốt nhất là khiến Liễu thị kia bị tức chết.
Nếu đã thất bại, thì nên lợi dụng cho tốt.
"Nha đầu Vân Tri cũng thật kỳ cục, cũng không chịu dạy dỗ nha hoàn cho tốt. Bắt đầu từ ngày mai, ngươi kêu con gái của ngươi tới chỗ ta, ta sẽ tự mình dạy dỗ!"
[Ha ha, đuôi cáo cuối cùng cũng lộ ra.]
[Dạy dỗ ta? Sợ là muốn giày vò ta đi?]
Thẩm Vân Tri bĩu môi.
Thẩm Quân nghe được suy nghĩ trong lòng của con gái, không khỏi xoa xoa trán.
Nhưng ông tin lời nói của con gái mình, ông biết rõ mẹ ông rất ghét Vân Tri.
"Chuyện này không cần. Tuyết Tình sẽ dạy dỗ nàng thật tốt."
“Hừ, nếu nàng biết dạy dỗ thì mấy đứa nhỏ sẽ không hiểu chuyện như vậy!”
Nước miếng của lão phu nhân bay lên mặt Thẩm Quân.
Bà như bị dẫm phải đuôi mèo mỗi khi nhắc đến Liễu Tuyết Tinh.
"Ngươi phải kêu nha đầu kia đến chỗ ta!"
Bà trừng mắt liếc nhìn Thẩm Vân Tri.
Bà càng tức giận hơn khi nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã của nàng.
“Bà nội, người nói điều này có hơi sớm đấy.”
Thẩm Vân Tri cuối cùng cũng lên tiếng.
Mọi người đồng thời nhìn qua.
"Thái Ngọc, chỉ cần ngươi nói cho ta biết nguyên nhân ngươi làm như vậy, ta có thể cầu xin cha ta tha mạng cho ngươi."
Nàng cong môi, bình tĩnh nói.
Thái Ngọc vốn đã tuyệt vọng, ánh mắt bỗng nhiên sáng rực lên.
“Là nha hoàn của nhị tiểu thư, là nha hoàn của nhị tiểu thư! Nô tỳ sáng nay đi ngang qua hòn non bộ, nghe hai nha hoàn nói chuyện với nhau, nói rằng chủ mẫu ghen tị, lão gia không có thê thϊếp làm bạn, nếu như có thể thành công leo giường, ít nhất có thể trở thành thê thϊếp, tương lai vinh hoa phú quý đều không ít!"
"Nô tỳ thật sự bị những lời này lừa gạt, nhất thời mất trí, cho nên mới phạm sai lầm, xin lão gia tha cho nô tỳ một mạng!"
Thái Ngọc bụp bụp dập đầu.
Sau khi nghe xong, mọi người có mặt lúc này đều im lặng.
Ai cũng biết, đại phu nhân và lão gia nhiều năm nay tình cảm vẫn luôn rất tốt, bên cạnh lão gia cũng chưa từng có oanh oanh yến yến, quả thật có người cho rằng Lưu Tuyết Tinh ghen tị, nhưng chưa từng có ai nói thẳng ra bên ngoài.
"Tiện nhân kia rõ ràng đang nói bậy. Còn không kéo xuống dìm chết cho ta!"
Lão phu nhân tỉnh táo lại đầu tiên, lập tức ra lệnh cho ma ma đứng đằng sau ra tay.
"Bà nội, người khoan hãy nóng giận!"
"Người cũng nghe Thái Ngọc nói rồi, hai nha hoàn của Thẩm Mạn Mạn nhất định phải cùng nhau xử lý!"
Thẩm Vân Tri vẫn nở nụ cười trên môi, thậm chí còn mỉm cười với Thẩm Mạn Mạn.
Trong lòng Thẩm Mạn Mạn nảy lên sát ý, vẻ mặt trở nên vô cùng u ám.
"Hừ, ngươi nói chuyện không hề có đạo lý chút nào, là nha hoàn của ngươi làm sai chuyện. Hai cái nha hoàn của ta chỉ là nói chuyện phiếm, không hề xúi giục ả ta đánh thuốc mê."
Tại sao lại đem chuyện này ra oán trách nàng?
"Đúng vậy, hai nha hoàn kia không có xúi giục Thái Ngọc, nhưng với thân phận là nha hoàn của nhị tiểu thư, lại có ý nghĩ không an phận đối với nam chủ nhân của đại phòng."
“Nếu không xử lý mấy cái nha hoàn này, thanh danh của nhị tỷ sẽ bị hủy hoại.”
"Chậc, ngày mai ta sẽ đi hỏi mấy người bằng hữu xem nha hoàn của bọn họ có giống như vậy không."
Thẩm Vân Tri nói câu này đã chạm đến nghịch lân của lão phu nhân.
"Ngươi dám!"
Lão phu nhân vô cùng tức giận, nha đầu chết tiệt này chính là muốn làm mất mặt Mạn Mạn!
"Bà nội, người vẫn không hiểu tính cách của con sao? Người cho rằng con có dám hay không?"
Thẩm Vân Tri nghiêng đầu cười, lập tức khiến lão phu nhân tức giận ngã xuống.
Một đám người lập tức luống cuống lao tới đỡ bà.