Xong Đời! Toàn Ban Đồng Học Đều Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 1

Trương An Duy vừa tốt nghiệp từ một trường đại học kém danh tiếng, tốt nghiệp xong thì liền thất nghiệp, định tạm thời làm shipper giao đồ ăn để kiếm sống.

Ngay ngày đầu tiên đi làm, cậu đã gặp tai nạn giao thông khi đang lái chiếc xe máy điện của mình.

Lần tiếp theo khi mở mắt ra, cậu phát hiện mình đang ngồi ở hàng cuối của một lớp học sáng sủa. Cảm giác có gì đó rất quen thuộc, nhưng chưa chắc chắn, cậu nhìn kỹ hơn một lần nữa.

Không thể nào! Người đang đứng trên bục giảng chính là giáo viên chủ nhiệm lớp 12 của mình!

Cậu lại đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện trên màn hình điện tử dài ở góc phải bảng đen hiện lên dòng chữ: 2018.8.25.

Chắc chắn rồi, cậu đã quay trở lại năm năm trước!

Trái tim Trương An Duy còn chưa kịp ổn định thì đã nghe thấy tiếng “Đinh đông.”

Hệ thống: [Chào mừng Trương An Duy, chủ nhân, xin chào, chào mừng bạn đến với…zz… hệ thống…zz…]

Hệ thống "zz"? Cái quái gì đây?

Trương An Duy đợi một lúc, giọng nói trong đầu như bị nhiễu: "Zz, zz… chỉ có…zz…"

Hả???

Sau đó, mọi thứ trở nên cực kỳ im lặng.

Hỏng rồi sao?

Trương An Duy ngồi trên ghế, nghe thầy Tần, giáo viên chủ nhiệm, đang thao thao bất tuyệt về những bài học cổ điển, liền chìm vào suy nghĩ.

Vậy là cậu đã quay trở về năm cuối cấp ba cùng với một hệ thống, đây là cơ hội để cậu làm lại cuộc đời!

Cậu phải nắm chắc cơ hội này, nỗ lực phấn đấu hết mình, thi đỗ một trường đại học tốt, để sau này không phải làm shipper và cũng không gặp tai nạn nữa!

Trương An Duy: [Đúng vậy! Mình phải nắm lấy cơ hội này, chăm chỉ học hành, tiến về phía trước!]

Trương An Duy: [Lần này, mình sẽ giành lại tất cả những gì thuộc về mình!!!]

Thầy Tần đột nhiên ném một cục phấn về phía cậu, lớn tiếng quát: "Im ngay! Trương An Duy! Đang trong giờ học đấy! Sao em lại hét lên thế hả?"

“Thầy ơi, em có hét đâu ạ?” Trương An Duy tỏ vẻ vô tội.

Các bạn học khác thì thầm rồi cười lén, khi nghe tên học dốt như Trương An Duy hét lên muốn chăm chỉ học tập, đúng là một chuyện lạ.

Trương An Duy: [Mình thật sự không hét mà…]

Dường như thầy Tần đang không vui, ông dừng lại bài giảng và bắt đầu giáo huấn Trương An Duy: “Em xem em đi, suốt ngày không làm việc gì đàng hoàng, không chịu học hành tử tế, lại còn ngắt lời thầy giảng bài. Kỳ nào cũng đứng cuối lớp! Em nhìn người ta, Vương Mặc kìa, mỗi ngày đều giúp bố mẹ quản lý quán mì, vậy mà thành tích học tập vẫn tốt như thế!”

Trương An Duy nhìn bóng lưng của học bá Vương Mặc ngồi ở hàng đầu tiên.

Mặc dù hệ thống không thể nói chuyện nữa, nhưng lại có rất nhiều dữ liệu có thể tùy ý tra cứu.

Trương An Duy khóa tầm nhìn vào Vương Mặc, mở trang chi tiết cá nhân của cậu ta, ban đầu chỉ định xem quán mì nhà cậu ta ở đâu để sau giờ học đến ăn no bụng.

Nhưng kết quả cậu thấy được lại là...

Trương An Duy: [Hả? Vương Mặc chưa bao giờ làm việc nhà, ở quán mì của bố mẹ cậu ta cũng chỉ ngồi lì ở góc và cắm đầu vào học thôi.]

Trương An Duy: [Thật sự rất chăm chỉ, mình nên học theo cậu ấy.]

Trương An Duy: [Wow~~ Thầy cô và các bạn luôn nghĩ rằng cậu ấy có năng khiếu thiên bẩm, hóa ra cậu ấy có được kết quả nhờ vào việc chăm chỉ học tập. Cảm động thật, mỗi ngày về nhà chỉ học thôi, chẳng làm gì khác, ở trường lại giả vờ như có thể dễ dàng đối phó với việc học hành.]

Cả lớp im lặng như tờ, chỉ có vai của Vương Mặc run lên một chút, sau đó cậu ta cứng đờ tại chỗ.

Vừa rồi tất cả mọi người đều nhìn thấy, Trương An Duy thực sự không hề mở miệng nói chuyện.