Đang là mùa hè, máy điều hòa trong ký túc xá lại hỏng.
Bồ Dao đi tắm rồi bước ra ngoài gặp người bạn cùng phòng đầu tiên của mình.
"Xin chào."
Không thân.
Thành thật mà nói, Bồ Dao không quen biết ai ở đây cả.
Nghiêm Luân mới từ bên ngoài trở về, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Bồ Dao từ phòng tắm bước ra.
Mái tóc đen dày nhỏ từng giọt nước, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn như búp bê và đôi mắt to tròn sáng ngời. Ngay lập tức thu hút sự chú ý của hắn.
Bạn cùng phòng này, có cần quá mức xinh đẹp đến vậy không?
Nghe nói sức khỏe người này không được tốt, nên không thường xuyên đến trường.
Bọn họ không thân.
Nguyên Luân đóng chặt cửa phòng ký túc xá. Hắn mở vali ra, bên trong là một đống đồ ăn và nước uống.
"Hiện tại trường học đang hỗn loạn, cậu tốt nhất đừng ra ngoài. Đây là đồ ăn tôi vừa mới lấy được, đủ cho chúng ta ăn mấy ngày. Không lâu nữa bạn của tôi sẽ tới đây, chúng ta tạm ở đây vài ngày."
"Có chuyện gì đã xảy ra bên ngoài ư?"
Vẻ mặt Bồ Dao trở nên mờ mịt, như thể cậu thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra.
Nghiêm Luân nói: "Cậu không xem điện thoại sao? Trong trường học xuất hiện bệnh dịch cắn người, rất nhiều người biến thành tang thi!"
Tang thi???
Cứu mạng a!!!! Cậu sợ nhất là tang thi.
Rốt cuộc cậu đã xuyên đến thế giới nào vậy?
Bồ Dao vội vàng chạy đến trước cửa sổ, nhìn thấy dưới lầu có rất nhiều tang thi đang cắn người. Những người sống sót đang chạy về phía ký túc xá nam.
"Đợi đã, đợi tôi với! Tôi chưa bị cắn, làm ơn cho tôi vào."
"Ahhhh, cứu tôi với!"
Tầng một ký túc xá nam có một cánh cửa sắt, ai vào trước thì được an toàn.
Điện thoại của Bồ Dao vang lên tiếng bíp bíp, cậu tìm điện thoại dưới gối. Sau đó mở nhóm trò chuyện thì thấy số lượng tin nhắn đã là 99+.
[Đừng để bọn họ vào, có ai dám chắc bọn họ có bị cắn hay không?]
[Mọi người đừng ra ngoài!]
[Đã gọi cảnh sát! Mọi người hãy chờ cứu hộ, đừng chạy ra ngoài!]
Điện thoại di động ở thế giới này giống hệt cái cậu đang xài. Nhưng bạn bè và nhóm trên WeChat đã hoàn toàn thay đổi.
Bồ Dao ngơ ngác đứng tại chỗ, vẫn chưa tiếp thu được sự thật rằng thế giới mà cậu xuyên đến lại là mạt thế.
Phải làm sao đây?
Cậu thực sự có thể sống sót ở đây sao?
Dù nhìn thế nào thì cơ thể của cậu không giống như đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt để gϊếŧ tang thi. Hơn nữa đây vẫn là cơ thể ban đầu của cậu.
Liệu cậu sẽ có dị năng đặc biệt nào đó đúng không?
Chẳng phải trong tiểu thuyết đều viết như vậy sao? Nhân vật chính chắc chắn sẽ có bàn tay vàng.
[Hì hì, ký chủ không cần phải lo lắng chuyện này.]
Cái gì thế? Hệ thống?
Chẳng lẽ bàn tay vàng của cậu đã xuất hiện?
[Chào ký chủ thân mến, tôi là hệ thống 057.]
Bồ Dao vội vàng hỏi hệ thống: "Sau này ta sẽ có dị năng siêu cấp khủng bố đúng không?"
[Ahem, chắc chắn sẽ không có.]
"Tại sao?"
[Bởi vì, ký chủ chỉ là pháo hôi đỡ đạn chết sớm. Sao có thể là nhân vật chính có bàn tay vàng được. Bất ngờ lắm đúng không? Hắc hắc hắc.]
057 cười điên cuồng, khiến Bồ Dao tê rần cả óc.
Là hệ thống thuộc tính pháo hôi, các ký chủ bị ràng buộc với 057 đều là pháo hôi bia đỡ đạn. Nó đã chứng kiến vô số ký chủ chết theo nhiều cách kỳ lạ khác nhau. Nó đã từng cố gắng hết sức để giúp các ký chủ sống sót. Nhưng dù có cố gắng đến đâu, nó cũng không thể thay đổi được vận mệnh của ký chủ. Thậm chí ký chủ được nó trợ giúp, đôi khi nhận phải số mệnh khốn khổ thê thảm. Vì bị quá nhiều đả kích tinh thần nên 057 đã bị hỏng.
Pháo hôi bia đỡ đạn?
Sao có thể? Cậu là sinh viên năm nhất, từ nhỏ đến lớn lý lịch sạch sẽ lấp lánh. Cậu không chỉ học giỏi mà còn rất nổi tiếng, làm sao có thể là pháo hôi? Hệ thống này nhất định đã bị hỏng!
[Huhu, sao tôi có thể bị hỏng được. Để tôi kiểm tra thông tin của ký chủ nhé. Woa thật là lung linh, vừa nổi tiếng vừa là giáo thảo trong trường. Chậc chậc, còn là mỹ nam xinh đẹp thanh thuần, người gặp người thích hoa gặp hoa nở. Thật không may phải trói chặt với hệ thống tồi tệ như tôi. Hahahaha!]
[Ồ, đúng rồi. Ký chủ thanh thuần đáng yêu như vậy mà lại là pháo hôi đỡ đạn chết sớm. Chắc khán giả sẽ vô cùng phấn khích.]
057 tức giận nghĩ, nhất định là có kẻ đáng ghét nào đó đang cố ý trêu chọc nó. Hoặc ký chủ của nó đang dính phải trò chơi biếи ŧɦái nào đó, nếu không thì sao có thể thảm như vậy.