Nghe những lời này, An Hân suýt chút nữa đã đưa ngón tay làm móng chọc vào mặt người đối diện.
Cô ta chột dạ nhìn lên lầu, sau đó vội vàng nói khẽ: "Các cậu nói nhỏ thôi."
Không biết đại ma vương kia có còn đang ngủ trên lầu hay không nữa! Nếu để cô nghe thấy thì tiêu đời mất!
Nhìn bộ dạng căng thẳng của An Hân, cô bạn thân của cô ta hơi khó hiểu.
"Cậu căng thẳng thế làm gì? Ở nhà mình mà còn phải cẩn thận như vậy sao?"
Lời này vừa dứt, bỗng đầu cô ả bị một bàn tay ấn xuống.
Tiếp đó là một giọng nói vang lên từ phía sau cô ả: "Ở nhà mình thì đúng là không cần phải cẩn thận như vậy, nhưng mà cô đang ở nhà người khác lại đi nói xấu chủ nhà thì nhân phẩm có vẻ hơi tệ rồi."
Không biết từ lúc nào An Duyệt đã bước xuống lầu. An Hân nhìn cô gái bị ấn đầu, ánh mắt cô ta tràn đầy sự tiếc thương.
Cậu nói xem chọc ai không chọc lại đi chọc cô ả này, đã thế còn nói xấu trong nhà người ta nữa, còn bị bắt gặp tại trận, đây chẳng phải tự tìm đường chết sao.
An Hân bỗng nhớ lại bộ dạng mình bị bắt gặp nói xấu vài ngày trước.
Hai cô gái nhà giàu khác đã sớm im bặt, lặng lẽ đứng sang một bên.
Mọi người đều không phải là người không biết nhìn tình thế, chủ yếu là An Duyệt vừa nhìn đã thấy có vẻ không dễ chọc.
Nếu là kiểu người yếu đuối, họ có thể coi cô như túi xả hơi mà bắt nạt chơi đùa một chút, nhưng đối với loại người trông hung hãn như vậy thì tốt nhất là ít chọc vào thì hơn.
Cô gái nhà giàu bị ấn đầu cố gắng đứng lên, nhưng lại bị ấn chặt không thể động đậy.
"Cô mau buông tôi ra! Người nhà cậu không dạy cậu lễ nghĩa à, không biết đầu người khác là không thể tùy tiện chạm vào sao?"
Nghe thấy lời đầy tức giận này, An Duyệt hơi mỉm cười, sau đó nắm lấy tóc của cô ả, kéo cô ả đứng dậy.
Ba người đứng xem hít một hơi lạnh: Mẹ ơi! Mạnh tay quá đi! Nhìn thôi đã thấy đau rồi!
An Hân sờ tóc mình, trong lòng đột nhiên có chút may mắn. Nghĩ lại mà nói, lần trước An Duyệt không ra tay với cô ta cũng là khá tốt rồi.
"Á á á! Cô dám đánh tôi! Cô có biết tôi là ai không?"
Đầu cô gái nhà giàu còn bị người ta nắm trong tay, nhưng vẫn không quên nói lời đe dọa.
An Duyệt mỉm cười nói: "Ồ, vậy xin hỏi cô là ai nhỉ? Có cần tôi gọi điện thoại hỏi cha cô xem cô là ai không?"
Hai cô gái nhà giàu đứng xem đã hoàn toàn khϊếp sợ trước cảnh tượng này, họ khẽ hỏi An Hân: "Sao cậu không nói cho bọn tôi biết là em gái mới nhận về của cậu lại có tính cách như thế này chứ, cô ấy thật sự là người bình thường sao?"
An Hân dùng tay che miệng, nhỏ giọng đáp lại: "Các cậu không thấy vẻ mặt của tôi khi các cậu vừa nói chuyện à? Bình thường hay không thì tôi không biết, nhưng chắc chắn là kẻ tàn nhẫn, cô ta đấm nát quả táo trước mặt tôi chỉ với một cú đấm, còn đấm cho anh trai tôi ngất đi nửa buổi trời đấy."
Hai cô gái nhà giàu nghe vậy thì trợn mắt há hốc mồm, đây là kẻ điên từ đâu ra thế này? Sao cứ hễ một tí lại động tay động chân vậy?
Lúc này, bên phía An Duyệt đã ép cô gái nhà giàu gọi điện thoại rồi.
"Gọi đi, gọi cho cha cô hỏi xem, hỏi xem ông ta có biết cô là ai không. Nói tôi không được dạy dỗ đàng hoàng mà cô lại đến nhà người khác nói xấu chủ nhà, nhà cô dạy dỗ cũng giỏi ghê cơ."
An Duyệt từ từ di chuyển tay đến cổ của cô gái nhà giàu kia, động tác này kết hợp với nụ cười trong sáng của cô, hiệu ứng kinh hoàng được đẩy lên tận nóc.