Xuyên Đến Tiểu Thuyết Ngọt Sủng, Tôi Bán Nam Chủ Lấy Tiền

Chương 37:

Với gia thế tương xứng và mối quan hệ thân thiết từ nhỏ, An Nhã trở thành lựa chọn hoàn hảo nhất cho Sở Hạo Thiên trong mắt mẹ Sở.

Bữa cơm tối nay chính là do mẹ Sở cố tình sắp đặt để thể hiện ý định này.

Mẹ Sở nhẹ nhàng đặt đũa xuống, mỉm cười nhìn An Nhã, rồi nói thẳng vào mục đích của buổi tối hôm nay: “Nhã Nhã, con và Hạo Thiên đã lớn lên bên nhau từ nhỏ. Trong lòng bác, con không khác gì con gái ruột của mình. Giờ đây, cả hai đều đã đến tuổi lập gia đình. Bác không biết liệu bác có may mắn được đón con làm con dâu của mình không.”

An Nhã thoáng sững sờ, rồi liếc nhìn Sở Hạo Thiên bên cạnh. Khuôn mặt trắng nõn của cô ta lập tức đỏ bừng vì ngượng ngùng nhưng cũng không giấu được sự vui mừng.

Hóa ra, tối nay cô được mời đến Sở gia là để định đoạt tương lai mối quan hệ của họ!

“Con... con tất nhiên là nguyện ý,” An Nhã nói khẽ, giọng nhỏ nhẹ đầy ngượng ngùng.

Nghe vậy, mẹ Sở thở phào nhẹ nhõm. Bà vui mừng chuẩn bị nói tiếp thì Sở Hạo Thiên đột nhiên đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng: “Mẹ, con nhớ ra công ty còn có việc cần giải quyết. Con xin phép đi trước.”

Nói xong, anh ta kéo ghế và nhanh chóng rời khỏi phòng.

An Nhã sắc mặt thay đổi, sự thất vọng và bối rối hiện rõ trên khuôn mặt.

Hành động bất ngờ của Sở Hạo Thiên khiến mẹ Sở vừa kinh ngạc vừa giận dữ, bà quát lớn: “Quay lại ngồi xuống ngay! Dù công ty có chuyện gì lớn, con cũng phải ăn xong bữa cơm này mới được đi.”

Sở Hạo Thiên khựng lại một chút, nhưng rồi anh ta vẫn tiếp tục bước nhanh ra khỏi nhà.

Mẹ Sở không ngồi yên được nữa, bà vội vàng đứng dậy đuổi theo: “Hạo Thiên!”

Vì buổi tối hôm nay, mẹ Sở đã sớm nói chuyện với Sở Hạo Thiên, phân tích lợi hại và dặn dò cẩn thận mọi chuyện. Vậy mà, cuối cùng Sở Hạo Thiên lại làm trái lời bà, gây ra tình huống này.

Trong chốc lát, trên bàn ăn chỉ còn lại một mình An Nhã.

Những người hầu xung quanh nhận thấy bầu không khí căng thẳng liền lặng lẽ rút lui.

An Nhã ngồi đó, cảm thấy xấu hổ, tủi thân và đau lòng bao vây lấy. Hốc mắt cô ta nóng lên, nước mắt chỉ chực rơi.

Trước đây, cô ta luôn tự an ủi rằng Sở Hạo Thiên chỉ vì mất trí nhớ tạm thời nên mới quên đi quá khứ của họ, và sự lạnh nhạt của anh ta là do tình trạng hiện tại. An Nhã tin rằng Sở Hạo Thiên đối xử đặc biệt với Từ Tiểu Mãn chỉ vì cô đã cứu mạng anh ta và là người đầu tiên anh ta nhìn thấy sau khi tỉnh dậy.

Cô ta đã nghĩ rằng chỉ cần khiến Từ Tiểu Mãn rời xa Sở Hạo Thiên, mọi chuyện sẽ ổn.

Nhưng những lý do và niềm tin đó giờ đây sụp đổ hoàn toàn trước thái độ rõ ràng từ chối của Sở Hạo Thiên.

An Nhã cố nén nước mắt, cầm túi lên và rời đi.

Khi mẹ Sở quay lại sau khi không kịp đuổi theo Sở Hạo Thiên, thì thấy bàn ăn đã trống trơn.

Hỏi người giúp việc thì bà mới biết An Nhã đã rời đi. Bà vội vã chạy ra ngoài để đuổi theo cô ta.

Về Sở Hạo Thiên thì bà có thể giải quyết mọi việc và trách mắng sau đó, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là mẹ Sở cần tìm cách để trấn an An Nhã.

An Nhã vừa ra khỏi nhà, nước mắt cô ta không thể kìm nén nữa, mà trào ra ngay khi cô ta ngồi vào xe.

Lúc này, điện thoại bất ngờ báo có tin nhắn mới.

An Nhã hít một hơi sâu, mở cửa sổ xe để lấy không khí, một tay cầm khăn giấy lau nước mắt, tay kia cầm điện thoại lên.

Tin nhắn đến từ thư ký Tần, người cô ta đã sắp xếp để thực hiện giao dịch bất động sản với Từ Tiểu Mãn. Thư ký Tần gửi cho An Nhã hình ảnh căn hộ sau khi Từ Tiểu Mãn chuyển đi, kèm theo tin nhắn hỏi: “An tổng, có cần mang hợp đồng đã ký với Từ tiểu thư đến cho cô tối nay không?”

Nếu như là trước bữa cơm, An Nhã chắc chắn đã yêu cầu thư ký Tần mang hợp đồng đến ngay lập tức. Chỉ cần có được bản hợp đồng đó, Từ Tiểu Mãn sẽ rời khỏi tầm mắt của Sở Hạo Thiên.