Từ Tiểu Mãn suy nghĩ một chút, dù sao người này cũng đã cho mình 500 vạn tiền cảm ơn, một trong những người giàu có đã chi tiền cho mình, nên cô tỏ vẻ lễ phép và chào tạm biệt An Nhã.
Khi nhìn thấy Từ Tiểu Mãn rời khỏi thang máy, phía sau còn có người hỗ trợ kéo một xe tải đầy đồ đạc, ánh mắt An Nhã càng thêm u ám.
Cửa thang máy nhanh chóng đóng lại và tiếp tục đi lên.
Khi thang máy đến tầng cao nhất, nơi Sở Hạo Thiên đang ở, trong đầu An Nhã không ngừng lặp lại hình ảnh của Từ Tiểu Mãn, cô ta không khỏi tự hỏi từ khi nào mà Từ Tiểu Mãn lại có thể sống ở đây. An Nhã bước ra khỏi thang máy với gương mặt đầy suy tư.
Từ từ đã ——
Từ Tiểu Mãn lấy đâu ra tiền để vào sống ở Vịnh Nhất Hào?
Dù cho cô đã nhận được 1500 vạn từ mẹ Sở và An Nhã, thì số tiền đó vẫn không đủ để mua bất kỳ căn hộ nào trong tiểu khu cao cấp như Vịnh Nhất Hào. Phải biết rằng đây là khu căn hộ sang trọng nhất ở thành phố A, và các căn hộ nhỏ nhất cũng không dưới 300 mét vuông.
Còn nếu là thuê nhà ——
Không cần nói đến chuyện Từ Tiểu Mãn, một người bình thường từ làng chài, thì làm sao có thể bỏ tiền thuê một căn hộ đắt đỏ như vậy, mà quan trọng hơn, tại sao cô lại thuê trúng căn hộ trong cùng khu với Sở Hạo Thiên, thậm chí là cùng tòa nhà? Điều này thật sự rất đáng ngờ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt An Nhã trở nên lạnh lẽo.
Dù thế nào đi nữa, cô ta tuyệt đối không thể để cho Từ Tiểu Mãn có bất kỳ cơ hội nào để tiếp cận Sở Hạo Thiên.
Tuyệt đối không thể!
*
12 giờ đêm, Sở Hạo Thiên mệt mỏi mở khóa cửa.
Ngay khi bước vào, anh ta nhìn thấy An Nhã đang ngồi trên sofa.
Trong mắt Sở Hạo Thiên thoáng hiện sự ngạc nhiên: “Sao em vẫn chưa về?”
An Nhã đứng dậy tiến lại gần, vẻ mặt đầy quan tâm: “Anh làm việc mệt lắm phải không? Em đã nấu cháo cho anh, vẫn giữ ấm trong nồi đấy.”
Sở Hạo Thiên "Ừm" một tiếng, thuần thục cởϊ áσ khoác tây trang đưa cho An Nhã treo lên.
An Nhã giúp anh ta treo quần áo lên, sau đó nhanh chóng đi múc cháo ra.
“Lần sau em không cần vất vả đến nấu cháo cho anh đâu,” Sở Hạo Thiên ngồi xuống bàn ăn, “Về trễ quá, ba mẹ cũng sẽ lo lắng.”
Nghe vậy, ánh mắt An Nhã thoáng chùng xuống: “Vậy còn anh?”
Sở Hạo Thiên ngẩn người: “Gì cơ?”
An Nhã hỏi: “Nếu em về trễ thế này, anh có lo lắng không?”
Sở Hạo Thiên: “…… Lo lắng.”
Thấy vậy, An Nhã cúi mặt xuống: “Nếu anh cũng lo lắng… thì đêm nay em sẽ không về.”
Phản ứng của Sở Hạo Thiên đối với câu nói này chỉ là sự im lặng.
An Nhã trong lòng dâng lên một nỗi thất vọng và không cam chịu. Sau một lúc im lặng, cô ta cười nhẹ để che giấu cảm xúc, giả vờ như không có chuyện gì: “Thôi được, chỉ đùa chút thôi. Giờ em về đây.”
Sở Hạo Thiên thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy: “Để anh tiễn em.”
An Nhã từ chối nhẹ nhàng: “Không cần đâu. Anh đã làm việc cả ngày, chắc hẳn rất mệt rồi.”
Sở Hạo Thiên chỉ đưa cô ta đến cửa và dặn dò: “Vậy em đi cẩn thận nhé.”
Khi sắp đóng cửa, An Nhã đột nhiên như nhớ ra điều gì, cố tình tỏ vẻ hờ hững: “À đúng rồi, lúc nãy em gặp Từ tiểu thư trong thang máy.”
Quả nhiên.
Sắc mặt Sở Hạo Thiên thay đổi ngay lập tức, trong cơn giận còn pha lẫn chút khó chịu không rõ ràng: “Gặp thì gặp thôi.”