Tức khắc anh ta cảm thấy đáng tiếc.
Sở Hạo Thiên suy nghĩ, có lẽ anh nên đích thân đi một chuyến. Nhưng vừa lúc đó, giọng của trợ lý vang lên từ đầu dây bên kia: “Sở tổng, xin lỗi, chưa xong ạ.”
Sở Hạo Thiên nhíu mày: “Vậy cậu gọi điện thoại cho tôi…?”
Trợ lý vội vàng giải thích: “Chuyện là thế này, Sở tổng. Từ tiểu thư vừa hỏi tôi rằng căn hộ này chỉ để cô ấy ở tạm hay là có thể sang tên cho cô ấy luôn.”
Sở Hạo Thiên im lặng một lúc.
Trợ lý tiếp tục: “Từ tiểu thư còn nói, nếu chỉ là ở tạm, thì cô ấy sẽ không chuyển. Cô ấy lo rằng nếu quen ở rồi, sau này lại bị đuổi đi thì sao.”
Từ Tiểu Mãn đây là có ý gì?
Là nghi ngờ năng lực của anh ta? Vẫn là đang hoài nghi anh ta?
Sở Hạo Thiên nghe vậy liền bật cười vì tức giận: “Sang tên! Ngay bây giờ, cậu dẫn cô ấy đi làm thủ tục sang tên!”
Một căn hộ thôi mà, chẳng lẽ anh ta lại không tặng nổi?
Trợ lý nghe rõ lệnh, không khỏi thầm cảm thán rằng Sở tổng thực sự rất quan tâm đến Từ tiểu thư. Cậu ta lập tức quay về và chuẩn bị đầy đủ giấy tờ cần thiết. Đến tầm 2 giờ, trợ lý đã gõ cửa nhà Từ Tiểu Mãn một lần nữa.
Khi đến trung tâm đăng ký nhà đất để làm thủ tục, Từ Tiểu Mãn mới ngạc nhiên biết rằng căn hộ mà Sở Hạo Thiên tặng cho mình vậy mà lại nằm ở khu Vịnh Nhất Hào!
Mặc dù Từ Tiểu Mãn đã đoán trước rằng Sở Hạo Thiên chắc chắn sẽ tặng một căn hộ tốt hơn hẳn nơi cô đang ở, vì lúc đó vẻ mặt anh ta khi nhìn thấy cô bước ra từ khu chung cư cũ chính là vẻ mặt chướng mắt, ghét bỏ cô ở phong tồi tàn, nhưng không ngờ lại là một nơi cao cấp đến vậy.
Trong nguyên tác, nữ chính chỉ được đưa đến sống tại đây khi đã yêu lại nam chính ở gần cuối câu chuyện.
Điều này càng khiến Từ Tiểu Mãn tin rằng thực tế, những gì có thể cầm nắm được trong tay mới là đáng tin cậy nhất.
Yêu tiền lại làm sao chứ?
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, trợ lý đưa Từ Tiểu Mãn về nhà cũ để lấy hành lý, rồi trực tiếp đưa cô đến căn hộ mới tại Vịnh Nhất Hào. Vừa bước vào khu chung cư xa hoa, Từ Tiểu Mãn đã bị choáng ngợp trước sự sang trọng của nơi này.
Khi đến căn hộ trên tầng 12, nhìn thấy phòng khách rộng rãi khoảng 16 mét vuông, cô phấn khích đến mức cả gương mặt đỏ bừng lên.
Trợ lý chu đáo hỏi: “Từ tiểu thư, cô xem còn thiếu thứ gì không? Chúng tôi sẽ bổ sung ngay.”
Từ Tiểu Mãn lắc đầu liên tục, giọng đầy kích động: “Không, không.....! Mọi thứ đều quá hoàn hảo rồi!”
Làm người không thể quá lòng tham!
Trợ lý mỉm cười: “Vậy tôi xin phép về trước.”
“Khoan đã!” Từ Tiểu Mãn gọi lại, “Anh có thể cho tôi số điện thoại hoặc WeChat của Sở tổng được không?”
Trợ lý ngạc nhiên.
Thật không ngờ Từ tiểu thư đến giờ vẫn chưa có số điện thoại của tổng tài nhà anh ta.
WeChat cũng không có!
Nhưng những thông tin này, trợ lý không thể tự ý cung cấp, nên anh nói: “Tôi phải xin phép Sở tổng trước.”
Từ Tiểu Mãn gật đầu hiểu chuyện.
Sau khi rời đi, trợ lý lập tức gọi điện báo cáo lại với Sở Hạo Thiên.
Lần này, Sở Hạo Thiên nhấc máy với giọng không mấy vui vẻ: “Chuyện gì nữa?”
Trợ lý kể lại lời đề nghị của Từ Tiểu Mãn. Nghe xong, tâm trạng Sở Hạo Thiên khá hơn một chút, anh nhẹ giọng trả lời: “Nếu cô ấy muốn, cậu cứ cho cô ấy.”
Chẳng bao lâu sau, Sở Hạo Thiên nhận được yêu cầu kết bạn trên WeChat. Anh ta tự nhận là mình rất tùy ý mà đồng ý chấp nhận, nhưng khi đọc tin nhắn từ Từ Tiểu Mãn, anh ta suýt nữa thì giận tím mặt.
Tin nhắn viết: “Sở tổng, chào ngài. Tôi chỉ muốn xác nhận lại một lần nữa, căn hộ này đúng là ngài tự nguyện tặng tôi để cảm ơn vì tôi đã cứu mạng ngài, phải không?”