Từ Tiểu Mãn nói xong, thành công khiến các thôn dân rơi vào im lặng một lúc. Rất nhanh chóng, họ bắt đầu ồn ào thảo luận.
"Tiểu Mãn nói đúng, họ muốn phá dỡ thôn chúng ta, thì đương nhiên phải bồi thường hợp lý chứ!"
"Nếu bồi thường thỏa đáng, thì phá dỡ cũng không phải là không thể chấp nhận được..."
Thấy không khí thay đổi, Từ Tiểu Mãn liền trao lại loa cho thôn trưởng. Sau đó, cô nhanh chóng cúi đầu, len lỏi qua đám đông để quay lại chỗ ngồi.
Công việc thương lượng với Húc Hoa bất động Sản về bồi thường là vấn đề liên quan đến lợi ích của cả thôn. Tốt nhất vẫn nên để thôn trưởng và những người có uy tín trong thôn giải quyết.
Cuối cùng, cuộc họp tạm thời kết thúc. Dân làng chia thành từng nhóm nhỏ, cùng nhau rời khỏi ủy ban thôn, trên mặt ai cũng mang theo nụ cười nhẹ nhõm hơn so với lúc đến.
Trên đường trở về, Tiểu Hoa kéo tay Từ Tiểu Mãn, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Nhìn vẻ mặt hớn hở của Tiểu Hoa, Từ Tiểu Mãn hiểu rõ tâm trạng của cô ấy.
Đối với nhiều người dân bình thường, việc bị phá dỡ nhà cửa thường đi kèm với cơ hội thay đổi cuộc sống, thậm chí có thể coi là "phất lên chỉ sau một đêm."
"Tiểu Mãn, cháu về từ khi nào vậy?" Lúc này, Chu Đại Vĩ chạy đến hỏi.
Trong lòng Từ Tiểu Mãn có chút căng thẳng. Dù Chu Đại Vĩ là người cậu của nguyên chủ.
Dù ông ta không đáng tin cậy, nhưng cũng vẫn là người thân duy nhất của nguyên chủ và hai người họ cũng đã sống với nhau rất lâu.
Từ Tiểu Mãn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Nhận được điện thoại của Tiểu Hoa, cháu liền vội vã trở về vào buổi chiều."
"Cháu đi đâu mà không báo cho cậu một tiếng? Sáng nay cậu về, gọi mãi không thấy cháu đâu," Chu Đại Vĩ quở trách.
Từ Tiểu Mãn suýt nữa thì bật cười. Hóa ra Chu Đại Vĩ cũng vừa mới về thôn hôm nay. Ông ta đi biền biệt hơn mười ngày, về nhà không thấy ai thì cũng chẳng nghĩ đến việc gọi điện hay nhắn tin hỏi thăm một chút.
Rõ ràng, Chu Đại Vĩ còn vô tâm hơn cô tưởng.
Sau đó, ông ta hỏi tiếp: "Cháu đã mua đồ ăn về chưa?"
Trước khi đi tỉnh thành, Từ Tiểu Mãn đã đưa hết đồ ăn trong tủ lạnh cho Tiểu Hoa, nên hiện tại trong nhà cô không còn gì để ăn.
Từ Tiểu Mãn khựng lại.
Do trở về quá gấp, cô cũng quên mất việc mua đồ ăn.
Giờ trời đã tối, dù các cửa hàng trong thị trấn vẫn còn mở cửa, nhưng đi xe máy điện vào buổi tối không an toàn.
May mắn thay, Tiểu Hoa đứng cạnh đã kịp thời lên tiếng.
"Mẹ!" Tiểu Hoa gọi lớn về phía trước: "Tiểu Mãn và cậu của mình vừa mới về, đêm nay họ sẽ ăn cơm ở nhà chúng ta nhé!"
Mẹ Tiểu Hoa quay đầu lại, vui vẻ đáp: "Được rồi, mẹ biết rồi!"
Ở nông thôn, tình cảm giữa người dân rất chân thành, và họ đặc biệt coi trọng lễ nghĩa.
Nhớ lại những món đồ mà Tiểu Mãn đã gửi trước đó, mẹ Tiểu Hoa còn gϊếŧ hẳn một con gà để chiêu đãi mọi người. Gà nhà nuôi ở quê ngon hơn rất nhiều, chỉ cần nấu nướng đơn giản cũng đã trở thành một bữa ăn ngon lành.
Chu Đại Vĩ ăn đến nỗi miệng bóng nhẫy, no căng cả bụng đến nỗi ợ một cái.
Từ Tiểu Mãn cũng cảm thấy bụng hơi căng sau bữa ăn.
Khi hai người trở về nhà, đã gần 9 giờ tối.
Ban đầu, Từ Tiểu Mãn còn lo lắng về việc phải ở chung với Chu Đại Vĩ. Nhưng sau khi ăn no, Chu Đại Vĩ thần kinh thô chỉ muốn ngủ và không để ý đến bất cứ điều gì khác.
Vài ngày sau, Chu Đại Vĩ không có nhiều thời gian ở nhà với Từ Tiểu Mãn.
Ông ta được các thôn dân bầu chọn làm đại diện để thương lượng với Húc Hoa bất động Sản, vì tài ăn nói của ông ta nổi tiếng trong thôn làng.
*
Bên phía thành phố A.
Không lâu sau khi trở về thành phố, cảnh sát đã có kết quả so sánh mẫu máu. Danh tính của Sở Hạo Thiên được xác nhận, nhưng tình trạng mất trí nhớ của anh ta thì vẫn chưa thể chữa khỏi ngay lập tức.
Lúc này, mẹ Sở và An Nhã thông báo cho Sở Hạo Thiên một tin tức quan trọng.