Xuyên Đến Tiểu Thuyết Ngọt Sủng, Tôi Bán Nam Chủ Lấy Tiền

Chương 5:

Do đó, những người trẻ như Từ Tiểu Hoa vẫn thường mang theo ít tiền mặt trong người.

Từ Tiểu Mãn nhận tiền, nhẹ nhõm nói: "Cảm ơn cậu, Tiểu Hoa."

"Còn khách sáo gì với tớ nữa!" Từ Tiểu Hoa hờn dỗi, rồi định nói thêm gì đó thì ngoài cửa có tiếng gọi của một giọng nữ trung niên.

"Tiểu Mãn!"

"Không xong rồi, là mẹ tớ!" Từ Tiểu Hoa hốt hoảng, vội nhỏ giọng dặn dò: "Chuyện tớ cho cậu mượn tiền, ngàn vạn lần đừng để mẹ tớ biết."

Mẹ Từ Tiểu Hoa thật ra không có ý kiến gì với Từ Tiểu Mãn, nhưng lại rất ghét người cậu không đáng tin cậy của nguyên chủ. Bà không ít lần mắng mỏ ở sau lưng anh ta, là một người đàn ông trẻ tuổi lại khỏe mạnh nhưng suốt cả ngày lêu lổng bên ngoài.

Ông ta lấy cớ nuôi cháu gái để ở lại làng, nhưng thực chất là muốn đứa cháu gái chăm sóc mình.

Phải biết rằng, từ sau khi nguyên chủ học xong chín năm bắt buộc rồi bỏ họ, bao nhiêu tiền tiết kiệm nguyên chủ kiếm được đều bị cậu dùng nhiều lý do khác nhau để lừa lấy.

Như lần này, nguyên chủ chỉ còn lại hai trăm đồng cũng vì ông ta ta nói đã tìm được một dự án cực tốt, cần một ít tiền vốn.

Từ Tiểu Mãn gật đầu, vừa nhét tiền vào túi xong thì mẹ của Từ Tiểu Hoa đã bước vào từ cửa bếp.

"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Từ Tiểu Hoa hơi lo lắng hỏi.

"Mẹ tới đây làm gì à?" Mẹ Từ Tiểu Hoa lườm con gái: "Mẹ đã bắt đầu nấu cơm, con còn chạy lung tung bên ngoài, làm mẹ phải gọi con về ăn cơm!"

Từ Tiểu Hoa: "Biết rồi, biết rồi! Con sẽ về ngay."

Lúc này, mẹ Từ Tiểu Hoa quay sang nhìn Từ Tiểu Mãn: "Tiểu Mãn à, bác nghe nói người mà con cứu đã tỉnh lại, nhưng đầu óc có vấn đề phải không?"

Từ Tiểu Mãn giải thích: "Bác sĩ nói anh ta chỉ mất trí nhớ, không phải đầu óc có vấn đề."

"Không nhớ gì thì chẳng phải là đầu óc có vấn đề sao?" Mẹ Từ Tiểu Hoa hỏi tiếp: "Tiểu Mãn à, con định làm gì bây giờ?"

Từ Tiểu Mãn: "Con sẽ cố gắng tìm lại người thân cho anh ấy."

"Đầu óc anh ta không nhớ gì, còn tìm kiểu gì?" Mẹ Từ Tiểu Hoa nói, nhìn về phía phòng: "Nếu không tìm thấy thì sao? Con định để anh ta ở lại nhà mãi à?"

Một đứa trẻ không có cha mẹ dạy dỗ từ nhỏ, lớn lên thiếu thốn. Một cô gái sống một mình mà lại dám đưa một người đàn ông lạ về nhà, có phải quá bừa bãi không?

Quả nhiên, Từ Tiểu Hoa nhìn thấy điều này không ổn, theo bản năng bảo vệ Từ Tiểu Mãn.

"Mẹ, mẹ không phải kêu con về ăn cơm sao? Đi thôi, con đói sắp chết rồi." Từ Tiểu Hoa vừa nói vừa kéo mẹ ra ngoài.

"Con kéo mẹ làm gì? Mẹ còn chưa nói xong mà..."

Khi Từ Tiểu Mãn bưng cháo vào phòng, cô bắt gặp ánh mắt vừa phức tạp vừa biết ơn của Sở Hạo Thiên.

Những cuộc đối thoại vừa rồi, anh ta đều nghe thấy.

Anh trăm triệu lần không nghĩ tới, cô gái đã cứu mình lại có hoàn cảnh khó khăn như vậy. Dù gia cảnh nghèo khó nhưng cô vẫn cố gắng vay tiền để bồi bổ sức khỏe cho anh ta.

"Tôi không sao rồi, cô không cần lo cho tôi nữa." Sở Hạo Thiên rất là cảm động, áy náy nói: "Đều tại tôi, nếu tôi không mất trí nhớ thì tốt rồi."

Vì vậy, đừng lo lắng và tiêu tiền cho anh tanữa.