Lời chúc của Lộ Chỉ không hiệu nghiệm, có lẽ vì hắn không thật lòng. Lâm Tinh Kiểu nằm trong một khách sạn, trằn trọc hai tiếng đồng hồ, nửa tỉnh nửa mơ, liên tục gặp ác mộng, tóm lại là không thể ngủ ngon.
Lần thứ sáu thức dậy, Lâm Tinh Kiểu tung chăn ngồi dậy, dần chấp nhận sự thật bản thân không thể quay trở lại nữa. Nói chính xác hơn, lúc cậu không kìm được mà khóc trong buổi biểu diễn của Lộ Chỉ, cậu đã có linh cảm về điều đó.
Tạm thời không có cách nào trở về, Lâm Tinh Kiểu cũng không thể bỏ cuộc. Cậu đứng dậy, soi gương để quan sát cơ thể mới này. Người trong gương có vẻ ngoài giống cậu trước khi xuyên sách đến bảy, tám phần. Thành thật mà nói, cơ thể này tốt hơn nhiều so với cơ thể cũ, ít nhất là khỏe mạnh hơn.
Việc cấp bách bây giờ là phải tìm hiểu thân phận của mình trong cuốn tiểu thuyết này.
Lâm Tinh Kiểu bắt đầu lục lọi điện thoại, thông tin trên điện thoại dù không thể giúp cậu biết mình là ai, nhưng ít nhất cũng có thể cho cậu hiểu được tính cách và thân phận của mình.
Lâm Tinh Kiểu dạo quanh phần mềm nhắn tin trên điện thoại của thân thể cũ, nhưng không tìm thấy manh mối gì, cảm giác người này không có nhiều bạn bè, lịch sử trò chuyện đều trống rỗng.
Tiếp theo, cậu mở một ứng dụng mạng xã hội màu xanh, trong danh bạ chỉ có hai số là "Anh Chỉ" và quản lý Vương Hoa.
Quản lý Vương Hoa gọi cậu là "Lâm Hưng", có quản lý, chẳng lẽ nguyên chủ cũng là diễn viên?
Lâm Tinh Kiểu càng thêm bối rối.
Không tìm thấy thông tin gì ở danh bạ, Lâm Tinh Kiểu đành mở Weibo.
Weibo đang đăng nhập vào một tài khoản nhỏ, số lượt thích nhiều nhất là các bài viết về Lộ Chỉ và "Lâm Tinh Kiểu".
Tên này có vẻ là nghệ danh của nguyên chủ.
Lâm Tinh Kiểu nhớ ra một chút về Lâm Hưng, cậu ta là một nhân vật phản diện chuyên nhắm vào nhân vật chính Lâm Duyệt.
Cậu lướt mạng, quả nhiên nhìn thấy ngoài thích bài viết, tài khoản Weibo này còn hoạt động tích cực trong các diễn đàn, đăng các bình luận châm chọc và bôi nhọ nhân vật chính Lâm Duyệt.
Vậy nên bây giờ cậu là… Lâm Hưng? Lâm Tinh Kiểu có chút do dự.
Chưa kịp hiểu rõ mọi chuyện, Lâm Tinh Kiểu phát hiện mục tin nhắn liên tục có chấm đỏ nhấp nháy, hơn nữa số lượng tin nhắn còn đang tăng lên nhanh chóng.
Lâm Tinh Kiểu mở ra, thấy toàn là tin nhắn mắng chửi mình.
Trước đây, Lâm Tinh Kiểu không khỏe, thậm chí không thể đến trường, phải thuê gia sư riêng. Ba mẹ và anh trai đều đối xử rất tốt với cậu, nên đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự ác ý mãnh liệt từ người khác.
Kết quả là cậu hoàn toàn sững sờ, đối diện trực tiếp với màn hình, đọc hết những lời lẽ khó nghe, không hề biết né tránh.
Cho đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Tinh Kiểu mới thoát ra khỏi trạng thái mê man, điện thoại lập tức trở nên nóng rát, cậu ném nó lên bàn nhỏ bên cạnh ghế sofa, sau đó đi đến mở cửa, cũng không nhìn xem ai đang đứng bên ngoài.
Lộ Chỉ đứng một mình trước cửa, trông như vừa kết thúc buổi biểu diễn, trên khuôn mặt vẫn còn lớp trang điểm. Nhưng khuôn mặt hắn quá sắc sảo, không những không giảm bớt sự uy hϊếp, mà còn khiến cảm giác áp lực tăng lên.
Lâm Tinh Kiểu sau khi mở cửa, nhìn thấy là Lộ Chỉ thì nhất thời không động đậy, cũng không mời hắn vào.
Ngược lại, Lộ Chỉ dù đứng trên cao nhìn xuống nhưng vẫn giữ được vẻ ôn hòa, bất kể nguyên chủ đã làm gì, hắn chỉ nhìn Lâm Tinh Kiểu bằng một cái nhìn lạnh nhạt.
"Lại khóc?"
Lộ Chỉ đi ngang qua Lâm Tinh Kiểu, nhẹ nhàng nói một câu, không cần Lâm Tinh Kiểu đồng ý hay không, hắn tự nhiên ngồi xuống ghế sofa, co đôi chân dài lại: "Ngồi đi, đóng cửa lại."