Thập Niên Ấy, Chúng Ta Đã Yêu

Chương 8

Lời tuyên bố của Tinh Anh như tiếng sấm giữa trời quang đánh trúng An Nhiên. Cô cứng đờ người, tách trà trên tay suýt nữa rơi xuống đất. Mặc dù đã lường trước điều này, nhưng khi nghe chính miệng Tinh Anh nói ra, cô vẫn cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹt.

Tinh Anh không nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt An Nhiên. Cô vẫn chìm đắm trong niềm hạnh phúc của riêng mình. Cô kể cho An Nhiên nghe về nụ hôn dưới mưa, về lời thú nhận của Tuấn Dương, về những dự định của họ trong tương lai. Giọng cô ngọt ngào, ánh mắt cô lấp lánh hạnh phúc.

An Nhiên cố gắng mỉm cười, cố gắng che giấu nỗi đau trong lòng. Cô không muốn làm hỏng niềm vui của Tinh Anh. Nhưng cô cũng không thể giả vờ hạnh phúc cho được.

"Cậu... cậu thực sự quyết định ở lại Thượng Hải sao?" An Nhiên hỏi, giọng cô khàn khàn.

"Ừm." Tinh Anh gật đầu, ánh mắt cô tràn đầy kiên định. "Mình đã nghĩ kỹ rồi. Mình muốn ở bên cạnh anh ấy, muốn cho chúng mình một cơ hội."

An Nhiên cúi đầu, tay cô siết chặt lấy tách trà. Cô biết cô nên ủng hộ quyết định của Tinh Anh, nhưng cô không thể làm được. Cô ghen tị, cô đau khổ, và cô cảm thấy mình thật bất lực.

"Tinh Anh... cậu có chắc là cậu đã quên được chuyện cũ chưa?" An Nhiên hỏi, giọng cô run rẩy.

Tinh Anh hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của An Nhiên. Cô nhìn cô bạn thân, ánh mắt cô thoáng vẻ khó hiểu.

"Chuyện cũ? Chuyện gì cơ?"

"Chuyện... chuyện của cậu và Marc." An Nhiên nói, giọng cô như tiếng thở dài.

Tinh Anh im lặng một lúc, rồi cô khẽ thở dài.

"Đó là chuyện của quá khứ rồi, An Nhiên. Mình đã quên nó rồi."

"Cậu có chắc không?" An Nhiên nhìn thẳng vào mắt cô bạn. "Mình biết, cậu đã rất tổn thương khi chia tay anh ấy. Cậu đã khóc rất nhiều, đã suýt nữa thì sụp đổ."

Tinh Anh cúi đầu, tránh né ánh mắt của An Nhiên. Lời nói của cô bạn khiến cô nhớ lại những ngày tháng tăm tối sau khi chia tay Marc. Đúng vậy, cô đã rất đau khổ, cô đã nghĩ rằng mình sẽ không thể nào vượt qua được nỗi đau đó.

"Nhưng mà... đó là chuyện của quá khứ rồi." Tinh Anh nói, giọng cô khàn khàn. "Giờ đây, mình đã có Tuấn Dương. Anh ấy sẽ giúp mình quên đi mọi chuyện."

An Nhiên nhìn Tinh Anh, trong lòng cô dâng lên một nỗi xót xa. Cô biết Tinh Anh đang tự lừa dối bản thân mình. Cô ấy chưa hề quên được Marc, và cô ấy đang cố gắng tìm kiếm sự an ủi từ Tuấn Dương.

"Tinh Anh... mình không muốn cậu lại bị tổn thương một lần nữa." An Nhiên nói, giọng cô tràn đầy lo lắng. "Cậu có biết không, Tuấn Dương... anh ấy đã yêu cậu từ rất lâu rồi, từ khi chúng ta còn học cấp ba."

Câu nói của An Nhiên như một tia sét đánh trúng Tinh Anh. Cô trợn mắt nhìn cô bạn, khuôn mặt cô tái nhợt.

"Cậu... cậu nói gì cơ?" Tinh Anh lắp bắp, giọng cô run rẩy. "Tuấn Dương... anh ấy yêu mình từ khi nào?"

"Từ rất lâu rồi, từ khi chúng ta còn học cấp ba." An Nhiên lặp lại, giọng cô buồn bã. "Anh ấy luôn âm thầm quan tâm, chăm sóc cậu, nhưng cậu lại không nhận ra."

Tinh Anh cảm thấy đầu óc mình như quay cuồng. Những kỷ niệm về thời cấp ba bỗng chốc ùa về. Cô nhớ lại những lần Tuấn Dương giúp cô học bài, những lần anh âm thầm che chở cho cô, những lần ánh mắt anh nhìn cô đầy vẻ âu yếm. Phải chăng, đó chính là tình yêu?

"Tại sao... tại sao cậu không nói cho mình biết sớm hơn?" Tinh Anh hỏi, giọng cô tràn đầy sự oan trách.

An Nhiên cúi gằm mặt, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Tinh Anh.

"Mình... mình không muốn làm tổn thương cậu." Cô nói, giọng cô khàn khàn. "Mình biết cậu yêu Tuấn Dương, và mình... mình cũng yêu anh ấy. Nhưng mình không muốn tranh giành anh ấy với cậu. Mình chỉ muốn âm thầm ở bên cạnh anh ấy, chứng kiến hạnh phúc của anh ấy là đủ."

Tinh Anh nhìn An Nhiên, trong lòng cô dâng lên một nỗi xót xa. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng An Nhiên lại có tình cảm với Tuấn Dương. Cô luôn coi An Nhiên là người bạn thân nhất của mình, là người luôn ở bên cạnh, ủng hộ và chia sẻ với cô mọi niềm vui, nỗi buồn. Vậy mà... cô lại không hề hay biết gì về tình cảm của cô bạn thân.

"An Nhiên... tại sao cậu không nói cho mình biết sớm hơn?" Tinh Anh lặp lại câu hỏi, giọng cô đầy sự hối hận.

"Mình... mình sợ." An Nhiên nói, giọng cô run rẩy. "Mình sợ nếu mình nói ra, mọi thứ sẽ thay đổi. Mình sẽ mất cả tình bạn lẫn tình yêu."

"Nhưng bây giờ thì sao? Bây giờ mình đã biết rồi, mọi thứ vẫn thay đổi đấy thôi." Tinh Anh nói, giọng cô buồn bã.

An Nhiên nhìn Tinh Anh, ánh mắt cô đầy vẻ bi thương.

"Tinh Anh... mình không muốn tranh giành Tuấn Dương với cậu. Mình chỉ muốn cậu hạnh phúc."

"Nhưng cậu thì sao? Cậu có hạnh phúc không?" Tinh Anh hỏi.

An Nhiên cúi đầu, cô không trả lời. Làm sao cô có thể hạnh phúc khi người mình yêu lại yêu người khác?