Thập Niên Ấy, Chúng Ta Đã Yêu

Chương 7

Nụ hôn nồng nàn trong quán cà phê nhỏ bé như một lời khẳng định cho tình yêu của Tuấn Dương và Tinh Anh. Sau bao năm xa cách, trải qua bao sóng gió cuộc đời, họ lại tìm thấy nhau, như thể định mệnh đã sắp đặt.

Khi nụ hôn kết thúc, Tinh Anh khẽ ngả đầu vào vai Tuấn Dương, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang cô. Trong lòng cô lúc này, một cảm giác bình yên và hạnh phúc lan tỏa. Cô đã không còn là cô gái bất cần, mạnh mẽ như ngày xưa nữa, mà là một người phụ nữ khao khát được yêu thương, được chở che.

Tuấn Dương ôm cô trong vòng tay, anh hít hà hương thơm nhẹ nhàng từ mái tóc cô. Anh hạnh phúc vì cuối cùng cô cũng đã mở lòng mình, cho anh một cơ hội để bù đắp cho những năm tháng đã qua.

"Anh yêu em, Tinh Anh." Anh nói, giọng anh trầm ấm và tha thiết.

"Em cũng vậy, Tuấn Dương." Tinh Anh khẽ đáp, giọng cô ngọt ngào như mật ong.

Họ nhìn nhau, ánh mắt họ chứa đựng tất cả tình yêu, sự tin tưởng và hy vọng. Cơn mưa ngoài kia cũng dần tạnh, nhường chỗ cho ánh nắng chiếu rọi qua khe cửa, tựa như một lời chúc phúc cho tình yêu của họ.

Trong khi Tinh Anh và Tuấn Dương đang say đắm trong men say tình yêu, thì An Nhiên lại đang chìm trong nỗi buồn và sự lo lắng. Sau khi rời khỏi quán cà phê, cô lái xe lang thang khắp phố phường Thượng Hải, nhưng trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh của Tuấn Dương và Tinh Anh đang ôm nhau tình tứ.

Cô biết mình không nên ghen tị, không nên ích kỷ như vậy. Tinh Anh là bạn thân của cô, cô nên vui mừng cho hạnh phúc của cô ấy. Nhưng cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Cô yêu Tuấn Dương, yêu anh từ rất lâu rồi, nhưng cô luôn giấu kín tình cảm ấy trong lòng.

An Nhiên dừng xe bên bờ sông Hoàng Phố, cô bước xuống xe, để gió lạnh thổi tung mái tóc. Dòng sông cuồn cuộn chảy, như cuốn trôi đi những nỗi niềm trong lòng cô.

Cô nhớ lại những kỷ niệm về Tuấn Dương, nhớ nụ cười hiền lành của anh, nhớ giọng nói ấm áp của anh, nhớ những lần anh âm thầm giúp đỡ cô. Tất cả đều rõ nét như in trong tâm trí cô.

Cô biết mình không thể nào có được tình yêu của anh, nhưng cô vẫn không thể ngừng yêu anh. Cô sợ, sợ rằng một ngày nào đó, cô sẽ mất cả tình bạn lẫn tình yêu.

Gió lạnh thổi qua khuôn mặt An Nhiên, mang theo hơi ẩm của sông Hoàng Phố. Dòng người vẫn qua lại tấp nập trên cầu Nam Phố, ánh đèn đường hắt xuống mặt nước lấp lánh, tạo nên một bức tranh đêm huyền ảo. Thế nhưng, vẻ đẹp của thành phố lúc này chẳng thể nào xoa dịu nỗi băn khoăn trong lòng cô.

Cô luôn tự hào về sự mạnh mẽ, độc lập của bản thân. Trong công việc, cô là một nhà thiết kế tài ba, quyết đoán. Trong cuộc sống, cô luôn sống thật với cảm xúc của mình, dám yêu, dám hận. Vậy mà, chỉ riêng với Tuấn Dương, cô lại chọn cách im lặng, âm thầm chôn giấu tình cảm của mình trong suốt nhiều năm qua.

Phải chăng, cô sợ hãi? Sợ hãi việc thổ lộ tình cảm sẽ khiến mọi thứ thay đổi, sẽ mất đi tình bạn quý giá với Tinh Anh, sẽ khiến Tuấn Dương xa lánh cô? Hay cô thiếu tự tin, không dám tin rằng một người xuất sắc như anh sẽ để ý đến một cô gái bình thường như cô?

Bất chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo cô trở về hiện thực. Là Tinh Anh gọi.

"An Nhiên, cậu đang ở đâu vậy?" Giọng Tinh Anh vang lên đầu dây bên kia, nghe vui vẻ và hạnh phúc.

An Nhiên hít một hơi sâu, cố gắng giữ cho giọng mình bình thường:

"Mình đang ở bên ngoài, hóng gió cho khuây khoả."

"Cậu có rảnh không? Gặp nhau đi, mình có chuyện muốn nói với cậu." Tinh Anh nói, giọng cô háo hức.

"Ừm, được." An Nhiên đồng ý.

Họ hẹn gặp nhau tại một quán trà nhỏ trên phố cổ. Quán trà này là nơi họ thường đến mỗi khi muốn tâm sự, chia sẻ với nhau những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống.

Một giờ sau, An Nhiên đã có mặt tại quán trà. Tinh Anh đã ngồi đợi cô ở đó, trên bàn là hai tách trà hoa cúc nóng hổi. Nhìn thấy An Nhiên, Tinh Anh mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt cô lấp lánh hạnh phúc.

"An Nhiên, mau ngồi đi!" Tinh Anh kéo ghế cho cô bạn. "Mình đã gọi trà hoa cúc cho cậu rồi, vẫn là loại cậu thích nhất đấy."

An Nhiên cười gượng, cô ngồi xuống ghế, cảm thấy bầu không khí có phần ngột ngạt. Hạnh phúc của Tinh Anh như một lời nhắc nhở cay đắng về nỗi đau của chính mình.

"Có chuyện gì mà cậu háo hức muốn gặp mình thế?" An Nhiên hỏi, cô cố gắng giữ cho giọng mình bình thường.

"Mình có chuyện muốn kể cho cậu nghe." Tinh Anh nói, giọng cô háo hức. "Mình và Tuấn Dương... chúng mình đã quay lại với nhau rồi."