Ánh mắt Tuấn Dương như thẳm sâu hút hồn Tinh Anh vào trong đó. Cô cảm nhận rõ sự chân thành, kiên định trong từng lời anh nói. Bảy năm, một khoảng thời gian đủ dài để con người ta trưởng thành, và cũng đủ dài để tình yêu được thử thách bởi thời gian và khoảng cách.
"Tuấn Dương, em..." Tinh Anh ngập ngừng, cô vẫn còn nhiều nỗi băn khoăn trong lòng.
Tuấn Dương nhẹ nhàng siết lấy tay cô, anh không ép cô phải trả lời ngay lúc này. Anh hiểu cô cần thời gian để suy nghĩ, để chắc chắn về tình cảm của mình.
"Không sao, anh không vội. Em cứ từ từ suy nghĩ." Anh nói, giọng anh nhẹ nhàng như làn gió thoảng. "Dù em quyết định thế nào, anh vẫn luôn ở đây, bên cạnh em."
Lời nói của anh như một liều thuốc an thần, xoa dịu nỗi băn khoăn trong lòng cô. Tinh Anh ngước nhìn anh, ánh mắt cô đầy vẻ biết ơn.
"Cảm ơn anh, Tuấn Dương." Cô khẽ nói.
Bất chợt, những hạt mưa lại bắt đầu rơi xuống. Lúc đầu chỉ là những hạt mưa nhỏ li ti, rồi dần dần trở nên dày hơn, mạnh hơn. Cơn mưa bất chợt như bản tình ca buồn da diết, hòa quyện cùng những cảm xúc chất chứa trong lòng họ.
"Mưa rồi, vào trong quán tránh mưa thôi!" Tuấn Dương nói, anh kéo tay Tinh Anh chạy vào bên trong quán.
Hai người chật vật tìm một chỗ ngồi khô ráo trong quán cà phê nhỏ hẹp. Quần áo của họ đều bị ướt nhẹ, tóc tai cũng rối bời vì gió. Nhưng họ chẳng mảy may để ý đến điều đó, ánh mắt họ chỉ dán vào nhau, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người.
Tuấn Dương nhìn Tinh Anh, ánh mắt anh tràn đầy yêu thương:
"Em lạnh không?"
Tinh Anh lắc đầu, cô cảm thấy trái tim mình đang ấm áp lạ thường, dù cho cơn mưa ngoài kia có lạnh lẽo đến mấy.
"Tinh Anh, anh yêu em."
Lời thú nhận của Tuấn Dương khiến Tinh Anh bất ngờ. Cô ngước nhìn anh, ánh mắt cô đầy vẻ ngạc nhiên và xúc động. Những lời nói ấy, cô đã chờ đợi nó trong suốt bảy năm qua, nhưng giờ đây, khi nghe được nó, cô lại không biết nên phản ứng như thế nào.
"Anh... anh nói thật sao?" Tinh Anh hỏi, giọng cô run rẩy.
"Ừm, anh nói thật." Tuấn Dương khẳng định, ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm, "Anh yêu em, từ rất lâu rồi."
Không đợi cô trả lời, anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Nụ hôn nhẹ nhàng, ấm áp như chính tình cảm của anh dành cho cô. Tinh Anh nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn ấy, trái tim cô đập rộn ràng trong l*иg ngực.
Cơn mưa ngoài kia vẫn rơi không ngớt, như muốn chứng kiến cho tình yêu của họ, một tình yêu đã vượt qua thời gian và khoảng cách để quay trở lại bên nhau.
Nụ hôn của Tuấn Dương như một luồng điện chạy dọc cơ thể Tinh Anh, khiến cô bàng hoàng, bối rối. Bảy năm xa cách, cô vẫn luôn tự nhủ mình đã quên anh, đã buông bỏ quá khứ. Vậy mà, giây phút này đây, đứng trước anh, cảm nhận hơi ấm của anh, mùi hương quen thuộc của anh, cô mới nhận ra, tình cảm cô dành cho anh vẫn vẹn nguyên như ngày nào.
Cô khẽ đẩy anh ra, ánh mắt cô thoáng vẻ hoang mang.
"Tuấn Dương… em… em không biết nữa."
Tuấn Dương nhìn cô, ánh mắt anh tràn đầy lo lắng. Anh sợ hành động vừa rồi của mình đã khiến cô hoảng sợ, khiến khoảng cách giữa họ lại thêm xa xôi.
"Tinh Anh, anh xin lỗi. Anh… anh không kiềm chế được lòng mình." Anh nói, giọng anh trầm xuống. "Nhưng mọi lời anh nói đều là chân thành. Anh yêu em, Tinh Anh à. Anh yêu em từ rất lâu rồi, từ cái ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau ở trường cấp ba…"
Anh dừng lại một chút, ánh mắt anh hướng về xa xăm, như muốn trở về thời thanh xuân rực rỡ ấy.
Thượng Hải, mười năm trước…
Trường trung học phổ thông số 1 Thượng Hải, nổi tiếng là ngôi trường danh giá với hàng ngàn học sinh ưu tú. Lục Tinh Anh, cô nữ sinh mới chuyển đến từ một thành phố khác, ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của cả trường với vẻ ngoài xinh đẹp, thông minh và cá tính mạnh mẽ. Cô luôn nổi bật giữa đám đông, với nụ cười tỏa nắng và đôi mắt sáng ngời thông minh.
Trương Tuấn Dương, chàng trai năm cuối cấp, là học sinh xuất sắc nhất trường. Anh không chỉ học giỏi, mà còn nổi tiếng với vẻ ngoài điển trai, tính cách ôn hòa và sự gần gũi với mọi người.
Lần đầu tiên Tuấn Dương nhìn thấy Tinh Anh, anh đã bị thu hút bởi nụ cười tỏa nắng của cô. Cô đang đứng giữa sân trường, cười nói với những người bạn mới. Nắng thu vàng nhạt rơi trên tóc cô, khiến cô trông như một thiên thần.
Từ đó, ánh mắt anh luôn theo dõi cô. Anh tìm mọi cơ hội để được gần cô, được trò chuyện với cô. Anh giúp cô làm quen với môi trường mới, giúp cô học tập, và luôn ở bên cạnh cô khi cô cần.
Tinh Anh cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của Tuấn Dương. Câu chuyện tình yêu của họ như một cuốn phim tua chậm trong tâm trí cô.
Thượng Hải, mười năm trước…
Tinh Anh ban đầu không mấy ấn tượng với Tuấn Dương. Cô cho rằng anh quá nghiêm túc, quá "mọt sách". Cô thích những chàng trai năng động, cá tính và hài hước hơn.
Nhưng rồi, sự quan tâm chân thành và ấm áp của anh dần dần khiến cô rung động. Anh luôn ở bên cạnh cô mỗi khi cô gặp khó khăn, luôn lắng nghe cô chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn của tuổi mới lớn. Anh không tỏ ra ga lăng, hoa mỹ như những chàng trai khác, nhưng sự chăm sóc của anh lại tinh tế và ấm áp đến lạ thường.
Một buổi chiều mưa, Tinh Anh bị kẹt lại ở trường vì quên mang áo mưa. Tuấn Dương đã chờ cô tan học, rồi dùng chiếc áo khoác của mình che mưa cho cô trên đường về nhà. Họ đi bên nhau, vai kề vai, dưới cơn mưa nhẹ nhàng của Thượng Hải. Cảm giác ấy, đến giờ cô vẫn không thể nào quên được.
Rồi tình yêu đến với họ tự nhiên như hơi thở. Họ cùng nhau học bài, cùng nhau đi chơi, cùng nhau chia sẻ những ước mơ về tương lai. Tuấn Dương dạy cô chơi guitar, anh thường hát cho cô nghe những bản tình ca lãng mạn, và anh đã sáng tác riêng cho cô một bài hát, bài hát mà sau này trở thành giai điệu định mệnh của họ.
Tinh Anh bừng tỉnh khỏi dòng hồi tưởng khi nghe tiếng Tuấn Dương gọi:
"Tinh Anh, em sao vậy? Em không khỏe à?"
Cô nhìn anh, ánh mắt cô lấp lánh nước. Cô mỉm cười, nụ cười như ánh nắng xua tan đi bóng tối của quá khứ.
"Em không sao, chỉ là... em đang nhớ lại chuyện cũ."
"Chuyện cũ?" Tuấn Dương nhíu mày, anh hơi lo lắng. "Chuyện gì vậy? Nó có khiến em buồn không?"
"Không, nó không khiến em buồn." Tinh Anh lắc đầu. "Nó khiến em... nhớ anh."
Lời thú nhận của cô khiến Tuấn Dương vô cùng xúc động. Anh nhìn cô, ánh mắt anh tràn đầy tình yêu và niềm hạnh phúc.
"Anh cũng nhớ em, Tinh Anh." Anh nói, giọng anh trầm ấm và tha thiết.
Anh lại cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Lần này, nụ hôn của anh nồng nàn hơn, mãnh liệt hơn. Nó như một lời khẳng định cho tình yêu của anh, một tình yêu đã vượt qua thời gian và khoảng cách để quay trở lại.
Tinh Anh không còn né tránh nữa, cô đáp lại nụ hôn của anh, say đắm và nồng nàn. Trong khoảnh khắc ấy, cô biết rằng, cô đã quay trở lại, quay trở lại bên người mà cô thuộc về.
Cơn mưa ngoài kia dần tạnh. Ánh nắng chiếu qua khe cửa, rọi sáng không gian nhỏ hẹp của quán cà phê, cũng như rọi sáng tình yêu của họ, một tình yêu đã được hồi sinh từ những dư âm của quá khứ.