Thập Niên Ấy, Chúng Ta Đã Yêu

Chương 5

Trong quán cà phê nhỏ, tiếng nhạc Pháp du dương như ru hồn người. Tinh Anh và Tuấn Dương ngồi đối diện nhau, nhưng không ai nói gì thêm. Cả hai đều chìm đắm trong dòng suy tưởng riêng, nơi những kỷ niệm của quá khứ và hy vọng của hiện tại đan xen vào nhau.

Tinh Anh nhìn Tuấn Dương, anh vẫn thế, vẫn vẻ điềm tĩnh, chín chắn ấy. Thời gian dường như chỉ thêm vào anh chút phong trần, chút trầm tư của người đàn ông đã trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống. Cô mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp. Có lẽ, quyết định trở về Thượng Hải lần này là một quyết định đúng đắn.

Tuấn Dương cũng đang nhìn cô, ánh mắt anh tràn đầy tình cảm và niềm vui sướиɠ. Anh không ngờ cô lại dễ dàng chấp nhận bắt đầu lại như thế. Phải chăng, trong lòng cô cũng còn hình bóng của anh?

"Tuần sau công ty anh có một buổi tiệc nhỏ mừng khai trương văn phòng mới, em có thể đến tham dự không?" Tuấn Dương hỏi, giọng anh hơi ngập ngừng.

"Ừm, được chứ." Tinh Anh gật đầu, không do dự. Cô muốn hiểu thêm về cuộc sống hiện tại của anh, muốn biết anh đã trải qua những gì trong suốt thời gian qua.

Họ tiếp tục trò chuyện với nhau về nhiều chuyện, từ công việc, cuộc sống cho đến những kỷ niệm của thời học trò. Dường như giữa họ không còn khoảng cách của bảy năm xa cách, mà chỉ còn lại sự gần gũi, thân thuộc của hai người bạn cũ.

Tuy nhiên, cả hai đều không nhận ra rằng, có một ánh mắt đang âm thầm theo dõi họ từ xa. Đó là ánh mắt của An Nhiên.

An Nhiên đứng từ bên kia đường, nấp sau một gốc cây lớn, nhìn chằm chằm vào Tinh Anh và Tuấn Dương. Khuôn mặt cô không còn nụ cười rạng rỡ như mọi khi, thay vào đó là vẻ buồn bã và xót xa.

Từ lúc nhận ra tình cảm đặc biệt của Tuấn Dương dành cho Tinh Anh trong bữa tối hôm qua, An Nhiên đã không thể ngừng suy nghĩ. Cô biết rõ tình cảm của Tuấn Dương dành cho Tinh Anh là chân thành, cô cũng biết rằng, trong lòng Tinh Anh vẫn còn hình bóng của người con trai ấy. Nhưng cô không cam tâm. Cô cũng yêu Tuấn Dương, yêu anh từ rất lâu rồi, nhưng cô luôn giấu kín tình cảm ấy trong lòng, vì cô không muốn làm tổn thương Tinh Anh.

Giờ đây, nhìn thấy họ lại gần nhau, trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt. Cô muốn chạy đến, muốn kéo Tinh Anh đi, muốn nói cho cô ấy biết rằng, Tuấn Dương không phải là người đàn ông phù hợp với cô ấy. Nhưng rồi, cô lại cứng đờ người ra, không thể cử động được.

An Nhiên hiểu rõ, cô không có quyền can thiệp vào tình cảm của họ. Cô chỉ là một người ngoài cuộc, một người bạn thân luôn âm thầm ở bên cạnh, chứng kiến hạnh phúc và cả nỗi đau của Tinh Anh.

Nước mắt bất chợt lăn dài trên má An Nhiên. Cô vội vàng lau đi, cố kìm nén những cơn nấc nghẹn trong lòng. Cô quay người bỏ đi, bóng dáng cô nhỏ bé giữa dòng người tấp nập, lạc lõng và cô đơn như chính nỗi lòng cô lúc này.

Trong quán cà phê, Tinh Anh và Tuấn Dương vẫn đang miên man trong câu chuyện của mình. Họ nói về những dự định trong tương lai, về những ước mơ chưa thành hiện thực. Dường như họ đang cố gắng bù đắp cho những năm tháng đã mất.

"Tinh Anh, em thật sự muốn trở về Pháp sao?" Tuấn Dương hỏi, giọng anh chứa đựng một nỗi lo lắng khó giấu.

"Em cũng chưa biết nữa." Tinh Anh thở dài. "Công việc bên đó của em vẫn còn dang dở. Nhưng mà..."

Cô ngừng lại, ánh mắt cô hướng về xa xăm, như muốn tìm kiếm một lời giải đáp cho chính mình.

"Nhưng mà sao?" Tuấn Dương thúc giục.

"Nhưng mà em muốn ở lại đây, ở bên cạnh gia đình, bạn bè… và cả anh." Tinh Anh nói, giọng cô nhỏ như tiếng thở dài.

Lời thú nhận của cô khiến Tuấn Dương vô cùng hạnh phúc. Anh nhìn cô, ánh mắt anh tràn đầy tình yêu và niềm hy vọng.

"Tinh Anh, hãy ở lại đi." Anh nắm lấy tay cô, giọng anh trầm ấm và tha thiết. "Hãy cho chúng ta một cơ hội, một cơ hội để bù đắp cho những năm tháng đã mất."

Tinh Anh nhìn anh, trong đôi mắt cô lúc này đầy vẻ xao xuyến. Cô không biết nên trả lời anh như thế nào. Lý trí mách bảo cô nên quay trở lại Pháp, nơi cô có sự nghiệp, có cuộc sống ổn định. Nhưng con tim cô lại khao khát được ở bên cạnh anh, được yêu thương và chăm sóc anh.

"Tuấn Dương… em sợ." Tinh Anh nói, giọng cô run rẩy. "Em sợ chúng ta lại làm tổn thương nhau một lần nữa."

"Sẽ không đâu, Tinh Anh." Tuấn Dương nắm chặt tay cô, ánh mắt anh kiên định. "Anh hứa với em, lần này sẽ khác. Anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để em phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa."