Lăng Dao nhìn nó, dường như nhìn thấy vẻ mặt vô tội trong đôi mắt nhỏ của nó, Lăng Dao bèn bế nó bỏ vào hộp giấy, nhưng chưa đầy mấy giây sau, nó lại bò ra.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại ba lần, con rắn vẫn kiên trì nằm bên cạnh gối của Lăng Dao, như thể đó là chỗ của nó vậy.
Cuối cùng Lăng Dao cũng bỏ cuộc, mặc kệ nó, để nó ngủ bên cạnh, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Lăng Dao bị tiếng chim hót líu lo bên ngoài đánh thức. Cô mở mắt ra, nhìn thấy không phải là trần nhà quen thuộc trong động phủ, mà là trần nhà màu trắng.
Lăng Dao từ từ tỉnh táo lại, nhưng vẫn nằm trên giường ngẩn ngơ một lúc.
Ở hiện đại, cô vẫn luôn sống cùng mẹ, ngoài mẹ ra, cô không có ai thân thiết, còn ở Tu Chân giới, cô có sư phụ.
Tuy sư phụ tu luyện vô tình đạo, tính cách lạnh lùng, xa cách, luôn lạnh như băng với người ngoài, nhưng thật ra rất tốt với cô.
Lúc mới xuyên không đến Tu Chân giới, tam quan của Lăng Dao bị đảo lộn, còn chưa kịp thích nghi, đã bị cuốn vào trận chiến giữa hai người tài giỏi nhất chính ma lưỡng đạo, phun ra một ngụm máu, ngất xỉu.
Thiếu chủ Ma đạo Thiên Cơ Tông định ra tay gϊếŧ chết cô - một người thường vô tình xâm nhập - ngay lúc đó, sư phụ đi ngang qua, cứu cô.
Lúc đó, sư phụ của cô đã là người đứng đầu Tu Chân giới, đi đến đâu cũng khiến người ta phải kiêng dè, sư phụ muốn cứu ai, không ai dám ngăn cản.
Thiếu chủ Thiên Cơ Tông vốn dĩ luôn kiêu ngạo, lúc đó phải cúi đầu xin lỗi cô - một người thường bị tất cả mọi người khinh thường.
Lúc đó, nhìn sư phụ - người toát ra khí chất thoát tục, như sắp phi thăng đến nơi - Lăng Dao mới hiểu, Tu Chân giới là nơi lấy thực lực làm trọng, nắm đấm ai lớn, người đó có quyền lên tiếng.
Tuy sư phụ không nói gì, nhưng có lẽ lúc đó sư phụ cứu cô chỉ là tiện tay.
Là một người thường, Lăng Dao nào dám ở lại nơi nguy hiểm như vậy, vì thế liền lẽo đẽo theo sau người lúc đó còn chưa phải là sư phụ của cô - Thanh Vi.
Sư phụ cô cũng không biết nghĩ gì, rõ ràng chỉ cần kiếm cớ rời đi là có thể bỏ rơi cô, nhưng lại luôn cho phép cô đi theo.
Lăng Dao cứ như vậy lẽo đẽo theo sau sư phụ, cho đến khi sư phụ nhận cô làm đồ đệ.
Tin tức Thanh Vi thu nhận đồ đệ đương nhiên khiến cả Tu Chân giới chấn động, sư phụ luôn độc lai độc vãng, không có bạn bè thân thiết, Lăng Dao là đồ đệ đầu tiên, cũng có thể là duy nhất, sao có thể không gây chú ý?
Thậm chí còn có kẻ sau lưng đồn đại, Lăng Dao chỉ là một người thường, không biết dùng thủ đoạn gì mà khiến Thanh Vi thu nhận cô làm đồ đệ.
Nhưng Lăng Dao rất có bản lĩnh, tốc độ tu luyện cực nhanh, rất nhanh đã khiến những kẻ sau lưng nói xấu cô phải câm nín, nhất là vị thiếu chủ Thiên Cơ Tông kia, không ít lần bị Trọng Kiếm của cô chém cho tơi tả.
Sau đó, những lời đồn đại trong Tu Chân giới dần dần biến mất, thay vào đó là những lời khen ngợi Thanh Vi có mắt nhìn, nhìn ra được thiên phú của Lăng Dao.
Lăng Dao thở dài, cảm thấy có chút nhớ sư phụ. Ngay lúc cô đang miên man suy nghĩ, bỗng cảm thấy Tiểu Kim Xà bên cạnh gối cựa quậy.
Lăng Dao quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Kim Xà đang cuộn tròn trên gối, ngẩng đầu nhìn mình, không biết tại sao, cô lại cảm thấy trong mắt Tiểu Kim Xà là vẻ kinh ngạc và nghi hoặc, Lăng Dao cho rằng mình nhìn nhầm rồi, hôm qua cô đã kiểm tra kỹ, con rắn này không hề thành tinh, lẽ ra không thể nào có biểu cảm phức tạp như vậy.
Lăng Dao mỉm cười, đưa tay bế Tiểu Kim Xà lên, nâng niu trong lòng bàn tay. Có lẽ vì vừa mới nhớ đến chuyện ở Tu Chân giới, khơi dậy tâm trạng hoài niệm, Lăng Dao cúi đầu, hôn lên đầu Tiểu Kim Xà: "Dậy thôi nào."
Nói xong, Lăng Dao liền đứng dậy, dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài, cô không nhìn thấy Tiểu Kim Xà vừa bị cô hôn, cả người cứng đờ, nằm im trên giường.
****
Lăng Dao vừa thu dọn xong, đã nghe thấy tiếng vẹt la hét ầm ĩ bên ngoài, cô tò mò bế Tiểu Kim Xà trên giường đặt lên vai, chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Cơ thể Tiểu Kim Xà lại cứng đờ.
Ra khỏi phòng, Lăng Dao mới phát hiện con vẹt đang bay lượn bên cạnh khỉ đầu đàn, chỉ huy nó cho các loài động vật khác ăn. Khỉ đầu đàn ngoan ngoãn cầm linh quả và linh thú nhục mà Lăng Dao đưa cho ngày hôm qua, lần lượt phân phát cho từng con vật trong vườn thú.
Những con vật trong chuồng đều mong chờ khỉ đầu đàn đến, sau bữa ăn ngày hôm qua, chúng đã biết được mùi vị thơm ngon của những món ăn này.
Con hổ đã thành tinh, nên không giống như những con vật khác, biểu hiện nôn nóng ra mặt, có lẽ cũng là vì hiện tại trong vườn thú chỉ có một mình nó là động vật ăn thịt, nhưng nó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong tay khỉ đầu đàn. Lúc khỉ đầu đàn đưa thịt đến, nó lập tức há miệng cắn lấy, ăn ngấu nghiến.
Con vẹt lắm chuyện, liền giễu cợt con hổ.
Con hổ còn chưa kịp nuốt miếng thịt trong miệng đã giơ móng vuốt về phía con vẹt, con vẹt này dù sao cũng tu luyện nhiều năm như vậy, chẳng sợ con hổ chút nào, vẫn tiếp tục trêu chọc, hoàn toàn quên mất lúc mình ăn linh quả cũng chẳng khác gì.