Mọi người cùng nhìn về phía thanh niên, Anh ấy đi lại cúi đầu chào và nói:
"Chào Chú Tuấn, Chú Quang, chào hai dì...."
Cha Huyền Thương liền nói: "Tiêu Mặc, con cũng tham gia đội nghiên cứu này sao."
"Vâng ạ."
Thiên Vũ đi lại phía Tiêu Mặc rồi khoác tay lên vai, mĩa mai nói: "Ái chà, cậu cũng đi nữa à."
Tiêu Mặc nhìn rồi gạt tay của Thiên vũ ra, trả lời: "Tất nhiên rồi."
"Có cậu đi cùng hai em ấy thì chúng ta cũng đỡ lo rồi."
Mẹ của Vũ Yên đi lại phía Tiêu Mặc rồi nói: "Nhờ cháu chăm sóc cho Tiểu Yên với Tiểu Anh thay bọn ta."
Tiêu Mặc liền trả lời: "Mọi người yên tâm, cháu nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Yên và Tiểu Anh thật tốt."
Mẹ Vũ Yên và mẹ Huyền Thương cùng đi lại nắm lấy tay của Huyền Thương và Vũ Yên rồi nói: "Hai con đi đường cẩn thận, chăm sóc bản thân cho tốt."
"Vâng ạ."
"Vâng ạ."
"Vậy bọn con phải đi đây, mọi người nhớ phải giữ gìn sức khỏe."
La Thiện đi lại nói: "Đi thôi, đến giờ rồi."
Tiêu Mặc đi về phía Huyền Thương và Vũ Yên và châm chọc: "Vậy bây giờ anh có thể làm tài xế của hai em được chưa?"
Huyền Thương quay người lại rồi năm tay Vũ Yên đi lại phía xe liền nói: "Tùy anh thôi."
Tiêu Mặc nhìn Huyền Thương với ánh mắt nuông chiều, cười nhẹ rồi đi lại xe và mở cửa xe cho Huyền Thương và Vũ Yên lên, rồi Tiêu Mặc lên xe ngồi vào ghế lái. Mọi người nhìn theo bóng lưng của đoàn xe rời đi. Trên xe, Tiêu Mặc với lấy 2 gói bim bim to rồi đưa tay ra sau cho Huyền Thương và Vũ Yên.
"Cho hai em nè, nãy đi qua một cửa hàng tiện lợi tiện tay mua cho hai em đó."
Huyền Thương nhận lấy rồi đưa cho Vũ Yên rồi nói: "Tại sao anh cũng hứng thú đi đến đó vậy."
"Nghe Viện Trưởng Châu nói hai em đến đó, anh không yên tâm để hai em đến đó một mình nên anh đã xin Viện Trưởng Châu cho anh đi cùng, dù sao hai em cũng chưa thi tốt nghiệp cấp 3 nữa, chưa có kinh nghiệm, anh không yên tâm."
"À."
Huyền Thương và Vũ Yên xé gói bim bim ra ăn rồi Vũ Yên quay lại nhìn Huyền thương, vừa ăn vừa nói nhỏ: "Ấy chà, thấy đàn anh Tiêu Mặc đối xử với cậu tốt quá ha, quả là thanh mai trúc mã."
Huyền Thương bình tĩnh nói: "Cậu đừng nói linh tinh nữa, mình chỉ coi anh Tiêu Mặc như anh trai của mình thôi, còn về chuyện thanh mai trúc mã thì đó là chuyện của hồi nhỏ rồi, mình không quan tâm đâu."
Tiêu Mặc nghe Huyền Thương nói vậy vẻ mặt trầm xuống. Vũ Yên nói tiếp:
"Rồi rồi, mình biết mà, đùa cậu có tí."
2 ngày sau.... 6 giờ sáng.
Thành Phố Lạc Dương.
Một lúc sau, Huyền thương và Vũ Yên đang ngủ thì Tiêu Mặc dừng xe, anh ấy quay đầu lại thì thấy Huyền Thương và Vũ Yên đang ngủ thì liền gọi.
"Tiểu Anh! Tiểu Yên! Đến nơi rồi."
Hai người họ tỉnh dậy, dụi mắt, Vũ Yên nói: "Đến nơi rồi à."
"Hai em ngủ ngon quá ha, anh chạy xe suốt 2 ngày liền."
Huyền Thương và Vũ Yên cười nói: "Là anh muốn làm tài xế mà."
Nói xong họ liền đi ra khỏi xe, đoàn xe của La Thiện cũng dừng ở phía sau. La thiện đi lại nói: "Cuối cùng cũng đến rồi, mọi người nghĩ ngơi một lát, 1 tiếng nữa sẽ xuất phát đến Núi Phượng Hoàng."
Nói xong mọi người liền đi vào cửa hàng tiện lợi đối diện mua đồ ăn dự trữ để chuẩn bị tiến vào núi. Một lát sau... Mọi người đều đã mua xong và quay lại, La Thiện đang ngồi trong xe bước ra nói.
"Đồ đã mua xong thì xuất phát thôi."
Huyền Thương và Vũ Yên liền đi lên xe, Tiêu Mặc khởi động xe rồi đi theo sau xe của La Thiện.
Phía ngoài Núi Phượng Hoàng.....
Mọi người dừng xe phía ngoài rừng rồi họ xuống xe, phong cảnh trong rừng âm u, heo hút, vắng vẻ, tĩnh mịc, ẩm ướt, nhìn trông khá đáng sợ, có lúc còn có tiếng chim và sói kêu.
"Hú.... hú."
"Éc... éc... éc."
"Ở đây trông hơi đáng sợ."
"Bây giờ là 7 giờ 30."
"Mọi người chuẩn bị trang bị rồi tiến vào rừng thôi." - La Thiện.
Sau đó có hai thành viên nữ trong đội của La Thiện cứ nhìn chằm chằm Tiêu Mặc rồi bàn tán to nhỏ.
"A... anh ấy đẹp quá đi."
"Đúng rồi."
"Hai cô gái đi cùng anh ấy là ai vậy?"
"Chắc là em gái của anh ấy."
Tiêu Mặc đi lại rồi mở cửa xe cho Huyền Thương và Vũ Yên, Vũ Yên xuống xe rồi châm chọc: "Ây da... người ta thích anh kìa, khen anh quá trời lun."
Tiêu Mặc mặt không cảm xúc, bình tĩnh trả lời: "Tiểu Yên! Kệ họ đi."
Huyền Thương vô tư đi ra sau cốp xe, lấy hai ba lô nhỏ họ đã chuẩn bị rồi đi lại, Huyền Thương đưa 1 cái ba lô cho Vũ Yên rồi nói: "Chuẩn bị vào rừng thôi."
"Phải đi bộ vào à." - Vũ Yên.
Huyền Thương liền nói: "Đúng rồi, đường vào rừng hiểm trở khó đi xe không thể vào được nên phải đi bộ."
Vũ Yên mang balo lên rồi đi theo Huyền Thương. Tiêu Mặc nhìn theo rồi ra cốp lấy balo rồi chạy theo. Mọi người vừa đi vừa cẩn thận nói.
"Mọi người cẩn thận, theo sát, đừng để bị tách ra."
"Hú... hú... hú."
Có vài người trong đội của La Thiện la lên: "Aaaa, có sói..."
La Thiện liền nói: "Mọi người cẩn thận, chúng ta đang ở trong rừng nên sẽ có thú dữ."
Huyền Thương và Vũ Yên thản nhiên đi phía trước đoàn, một lúc sau họ đi đến trước một hang động lớn, dây leo bao trùm cả cửa hang, hoàn toàn không tìm được lối vào.
Huyền Thương cầm đọc tài liệu của Viện Trưởng Châu đưa và nhìn về phía hang động nói.
"Ở đây không ngờ lại có một hang động lớn như vậy, nếu mình đoán không nhầm thì đây gần với nơi đội khảo sát lần trước mất tích."
"Nhưng mình nhớ là mình đã xem địa hình trong Núi Phượng Hoàng ở đây không hề có hang động lớn như vậy mà." - Vũ Yên.
Nói xong, Vũ Yên đặt ba lô xuống rồi lấy từ trong ba lô ra một một tấm bản đồ địa hình. Cô ấy chỉ vào bản đồ có hình đường đi, nói tiếp: "Cậu xem, đây là nơi chúng ta đang đứng, trên bản đồ không hề có hang động này, vả lại nếu trên núi có hang nhỏ thì có thể sẽ không có trên bản đồ nhưng cậu xem, nó rất lớn còn chiếm hẳn cả đường đi, không lý nào lại không có trên bản đồ được."
Huyền Thương nhìn vào bản đồ với vẻ mặt nghi hoặc, liền hỏi: "Tấm bản đồ này ở đâu vậy?"
"À... tấm bản đồ này là do Viện Trưởng Châu kẹp trong tài liệu đã đưa cho chúng ta ấy, lúc đó cậu mãi đọc tài liệu, tấm bản đồ rơi ra mà cậu không để ý, mình thấy nó rớt ra liền lấy lên xem rồi nghiên cứu, tìm hiểu."
"Đúng vậy ha, trên bản đồ hoàn toàn không thấy một hang động nào lớn như vậy, dù gì đây cũng là bản đồ mà Viện Trưởng Châu đưa thì chắc đúng địa hình của Núi Phượng Hoàng rồi." - Huyền Thương.
"Như vậy cũng kì lạ quá rồi, trước đó anh cũng đã lên mạng tìm hiểu về Núi Phượng Hoàng và xem qua địa hình của núi thì anh cũng không thấy một hang động nào!" - Tiêu Mặc.
"Kì lạ quá."
La Thiện liền lên tiếng cắt ngang sự lo lắng của mọi người: "Phía trước chỉ có hang động này, chỉ có thể đi vào chứ không còn đường khác nữa."
La Thiện chỉ ra 3 người cùng đi lại chỗ hang động tìm lối vào: "Hang động này nhìn kín quá, hoàn toàn không nhìn thấy cửa hang, anh, anh, anh nữa! lại đây cùng tôi tìm lối vào đi."
Tiêu Mặc liền nói: "Nơi này có hơi kỳ lạ, mọi người cẩn thận."
Tiêu Mặc quay lại nói với Huyền Thương và Vũ Yên: "Tiểu Anh, Tiểu Yên! Hai em cũng phải cẩn thận, hang động này hình như có hơi kỳ lạ, để bọn anh đi tìm lối vào, hai em ở yên đây đừng đi đâu nha."
"Được."
"Được."
Nói xong, Tiêu Mặc đi về phía La Thiện, họ cùng đi về phía hang động, Tiêu Mặc đưa tay gạt dây leo ra chưa kịp nhìn thấy gì thì đột nhiên có một đàn dơi bay ra, họ giật mình liền cúi đầu và ngồi xuống để đàn dơi bay ra hết. Sau đó Tiêu Mặc đưa tay gạt dây leo ra thì thấy bên trong là một mảng đen kéo dài, La Thiện liền quay người lại và nói.
"Tìm thấy rồi, mau mang đèn pin lại đây!"
Sau đó mọi người liền vui vẻ nói: "Cuối cùng cũng tìm được lối vào rồi."
Rồi họ đi lại đưa đèn pin cho La Thiện, Tiêu Mặc với lấy đèn pin trong ba lô của mình, bất lên rồi chiếu vào trong, mọi người cùng lại gần và nhìn vào bên trong. Tiêu Mặc vào trước, trước mặt họ là một lối vào rộng và tối, tất cả bọn họ cùng cầm đèn pin và tín vào sâu hơn, họ đi mãi, đi mãi. Đoàn người đi sau cứ chầm chậm bám theo, bổng một người trong số họ dẫm phải cơ quan, đột nhiên một trận động đất xảy ra rồi mặt đất dưới chân bọn họ bổng nhiên bị tách ra, tất cả bọn họ đều sợ hãi rơi xuống. Tiêu Mặc lo lắng.
"Tiểu Anh! Tiểu Yên."
*Rầm*
Huyền Thương tỉnh dậy cầm đèn pin lên tìm Vũ Yên: "Vũ Yên! Anh Tiêu Mặc, hai người đâu rồi."
"Mình ở đây!"
"Hai người không sao chứ." - Huyền Thương.
"Mình không sao." - Vũ Yên.
"Hai em không sao chứ." - Tiêu Mặc lo lắng.
"Bọn em không sao."
Hai người chiếu đèn vào nhau. Cả đội của La Thiện cùng tỉnh dậy. Trước mắt họ xuất hiện một khung cảnh rộng lớn. Tiêu Mặc đi lại lấy trong túi ra một bao diêm rồi quẹt cho lên lửa và ném lên một khung dầu, lửa cứ lan ra, sáng cả hang động. Mọi người dần nhìn rõ.
Tiêu Mặc liền nói: "Mọi người đừng chạm vào đồ ở đây, có thể sẽ có cơ quan."
"Mọi người có thấy đây rất giống một mộ thất không." - Vũ Yên.
"Đúng vậy, đây là mộ thất thời nào vậy, lại có thể nguy nga, tráng lệ như vậy." - Một người trong đội của La Thiện.
Huyền Thương nhìn xung quanh thì thấy một quan tài băng, Huyền Thương chuẩn bị đi lại thì bổng nhiên có một âm thanh truyền đến. Âm thanh nhẹ nhàng, âm u, kỳ ảo cứ liên tục kêu gọi Huyền Thương.
"Huyền Thương..... Huyền Thương, mau đến đây."
"Huyền... Thương."